[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 131: Rượu Giao Bôi.




Tân Phương Phương không biết mình từ khi bước qua cửa lớn phủ Ôn Vương đã trải qua bao nhiêu cái nghi thức, mãi đến lúc cùng Huyền Uyên Thành bái đường xong mới được người dẫn về phòng.

Lúc này nàng khăn hỉ đội đầu ngồi tại giường, trên người là hỉ phục đỏ thắm, được may cắt tỉ mỉ, thêu lên từng đường chỉ hoa văn tinh tế.

Vì đội khăn hỉ, nên Tân Phương Phương không có thấy gì ngoài một màn đỏ chói, tuy nhiên tâm tình bình thản chờ đợi tân lang theo đúng quy củ.

Nàng tưởng chính mình sẽ phải đợi đến đêm, bởi vì bên ngoài văn võ bá quan đến chúc phúc đông đúc, Huyền Uyên Thành có lẽ phải tiếp đón một hồi.

Nhưng chỉ lát sau, nàng lập tức nghe thấy tiếng cửa mở, tiếp đến là bước chân gần sát kèm cặp giọng chàng nói với gia nhân: "Các ngươi lui đi."

Gia nhân đứng trong phòng lần lượt lui ra, Huyền Uyên Thành mới từ từ đi tới bên giường, ánh mắt đặt lên người nàng, chàng giơ tay không nhanh không chậm gỡ khăn hỉ của nàng xuống.

Gương mặt dưới lớp khăn hiện ra, đầu tiên đập vào mắt chàng là son phấn tô điển rạng ngời, cánh môi đỏ mọng khép hờ, gò má hồng nhẹ tươi tắn, cùng hàng mày được vẽ tỉ mỉ.

Mọi thứ kết hợp lại thực đẹp đẽ.

Mà khi khăn hỉ triệt để rơi đất, Tân Phương Phương cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, phòng rộng lớn hoa lệ, chữ hỉ treo đầy tường, thảm đỏ nến đỏ, màn che cứ vậy đỏ thẳm, khiến nàng đảo mắt một lúc, sau dừng ở Huyền Uyên Thành đối diện.

Hỉ phục dài chạm đất, họa tiết phía trên là một đôi với nàng, hơn thế tay áo may rộng làm từng động tác trở nên nhiều phóng khoáng, tuy nhiên vẫn vừa vặn chỉnh tề bọc lấy dáng người cao gầy lẫn cánh tay thon dài.

Sắc đỏ tươi vô cớ hòa hợp sự ôn nhu dịu dàng từ chàng phát ra.

Lần đầu tiên nhìn nam nhân luôn vận lam y thanh nhã, nay mang lên huyết y chói mắt, tưởng tượng sẽ không hợp, nhưng lại mị hoặc người khác như vậy.

Điều quan trọng là nam nhân và nàng ngày hôm nay đã đường đường chính chính trở thành phu thê.

Trời đất chứng giám.

Suy nghĩ Tân Phương Phương tới đây tạm dừng, bên tai nghe tiếng Huyền Uyên Thành nói: "Phương Phương, vất vả cho nàng rồi."

"Không có sao, chỉ là Vương Gia, những khách nhân ngoài kia đi hết?" Nàng khó hiểu hỏi.

Hôm qua các di nương túm nàng lại dặn dò đủ thử, đặc biệt nhắc nhở phải chờ lâu vì còn tiếp đãi khách.

Bây giờ xem chàng vào gỡ khăn sớm, nên có phần ngạc nhiên.

Huyền Uyên Thành hiểu điều nàng thắc mắc, chậm rãi giải đáp: "Những người kia về sau tiếp tục bồi, ngược lại nàng cả buổi chưa ăn gì, chắc đói rồi đúng không, ta đã bảo gia nhân làm nóng đồ ăn sẽ mang đến cho nàng."

Chàng hiểu rõ để mang hỉ phục cho đẹp, tân nương ắt hẳn nhịn ăn, vì vậy chàng không thể để nàng chờ đợi lâu, với cả nàng đang bị thương sau đêm người thích sát, nhất thiết nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.

Tân Phương Phương gật đầu, cong môi cười, tuy không thấu hết Huyền Uyên Thành có bao nhiêu để ý mình, chả qua cảm nhận rõ ràng sự quan tâm chàng dành nàng thực tốt, ấm áp săn sóc khiến người khác động lòng.

Huyền Uyên Thành không ở lại lâu, lúc gia nhân mang đồ ăn vào, chàng nhắc nhở vài câu rồi rời đi.

Tân Phương Phương chẳng để ý, nhìn một bàn thức ăn thanh đạm, nàng quả thật đói bụng, đành thuận thể ngồi ăn, mặc ngoài kia trời có gió mưa ra sao, ấm cái thân, no cái bụng đã.

...

Đêm tối dần bao phủ, phủ Ôn Vương cuối cùng quay về bình yên sau náo nhiệt ban ngày.

Huyền Uyên Thành có phần say, khuôn mặt đo đỏ, dáng điệu thất thần đứng nhìn gia nhân dọn dẹp đồ vật, chẳng biết qua bao lâu chàng mới xoay người, hướng gia nhân nọ hỏi: "Vương phi trong phòng đã nghỉ ngơi chưa?"

"Thưa, Vương phi vẫn chưa, Vương Phi còn thỉnh thoảng hỏi Vương Gia, dường như chờ người..." Gia nhân cung kính đáp.

"Được, ta biết." Chàng nói xong nâng chân bước đi, hướng chỗ nàng ở.

Trải qua đoạn đường không dài cũng chẳng ngắn, hai mắt xem đến tân phòng, quả nhiên ánh nến sáng chưa tắt.

Huyền Uyên Thành dừng lại suy nghĩ xem có nên vào hay không, bởi vì sợ bản thân say rượu thế này đột nhiên bước tới, nhỡ đâu làm nàng hoảng hốt.

Chỉ là nghĩ nàng có khả năng chờ mình, Huyền Uyên Thành dứt khoát vào tân phòng lần nữa.

"Vương gia." Tân Phương Phương ngồi trên ghế, phát hiện chàng mở cửa, lập tức đứng lên.

Chàng nhướng mắt, đi gần cạnh nàng, hé môi hỏi: "Muộn rồi, nàng sao không nghỉ ngơi sớm?"

"Thiếp chờ Vương Gia." Ánh mắt Tân Phương Phương đặt lên người Huyền Uyên Thành, theo từng bước chàng, chớp mũi ngửi mùi rượu nhàn nhạt.

Xem xem, có lẽ say nên mơ hồ rồi.

Không phải, khách nhân mời rượu nhiều hay chàng ấy vui mừng uống nhiều?

Tự hỏi trong lòng Tân Phương Phương bỗng nhìn nét mặt chàng say sưa khó hiểu, nàng mới cười giải thích "Chúng ta chưa uống rượu giao bôi cùng nhau."

Chừng chợt hiểu nhớ ra, cả người bừng tỉnh, nhịn không được bật cười, rồi tự trách, xin lỗi: "Ta thất trách quá, quên mất chuyện quan trọng này, thật xin lỗi vì làm nàng đợi chờ lâu."

Hôm nay rượu gì cũng uống qua, nhưng quên uống rượu quan trọng nhất, là rượu giao bôi.

Tân Phương Phương lắc đầu, "Không việc gì."

Huyền Uyên Thành không nói thêm, chàng cầm lấy bình rượu trên bàn từ từ rót xuống hai ly, khi từng mức rượu vừa tầm, ngón tay thon dài nhấc lên ly rượu nhỏ, đưa qua cho nàng.

Nàng tiếp nhận ly rượu, chờ người trước mắt cầm ly còn lại, liền trực tiếp vòng tay qua tay chàng.

Huyền Uyên Thành trông tay mình với tay Tân Phương Phương vòng qua một chỗ, tựa như hai sợi tơ hồng được gắn kết vào nhau, khóe miệng cong cong, thuận ý nàng, cả hai theo cùng động tác đối phương mà uống ly rượu giao bôi.

Đêm khuya thanh vắng, gió trời nhẹ thối hắt hiu xuyên qua cửa sổ, thành công lay động ánh nến trong phòng, cũng làm lung lay bóng hình tân lang tân nương đang giao nhau khi ấy.