Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện - Chương 45: Tình Nhân (6)





Tiếng nước rào rào vang lên, xuyên thấu qua cánh cửa kính mờ, có thể nhìn thấy một bóng người vừa mông lung vừa yểu điệu trong phòng ngủ.

Đôi mắt Tống Thành hiện lên một tia nguy hiểm, hoàn toàn không giống vị Boss thông minh sắc bén ở công ty ban ngày. Người buổi tối này, quá quyến rũ và nguy hiểm.

“Đường Uyển, lấy cho tôi một cái khăn tắm!”

Tô Quỳ ăn tối xong liền đi vào phòng ngủ, bát đũa tự nhiên ngày mai sẽ có người giúp việc tới dọn dẹp.

Phụ nữ ngẫu nhiên xuống bếp nấu cơm là tình thú, nhưng nếu vì thế mà trở thành một bà nội trợ, làm hỏng bàn tay ngọc ngà thì mất nhiều hơn được.

Tấm lông dê được trải trong phòng ngủ chỗ nào cũng có quần áo, áo khoác, quầy tây, áo sơ mi, cà vạt bị ném xuống…… và vài thứ linh tinh, thậm chí ——

Còn có một cái quần lót với kích cỡ cực kỳ……

Người đàn ông đáng giận này!

Tô Quỳ khẽ cắn môi, vừa thu dọn quần áo trên thảm vừa suy nghĩ nên làm cách nào để tránh thoát qua đêm nay.



Một giọng nói thình lình cang lên sau lưng, làm cô sợ tí thì hét lên.

Quay đầu nhìn lại, cách cửa kính mờ vẫn có thể nhìn thấy cơ thể cao gầy nhưng lại rất rắn chắc, khuôn mặt của đầu sỏ gây tội cũng hiện ra từ chỗ đó.

Tô Quỳ thả quần áo trong tay xuống, cô do dự thật lâu mới cắn chặt răng, lấy một cái khăn tắm sạch sẽ từ trong ngăn kéo ra rồi bước tới.

Gõ gõ, cửa kính theo tiếng gõ mà mở ra một cái khe nhỏ, Tô Quỳ vội vàng liếc sang chỗ khác, cô sợ bị kim đâm vô mắt!

Thật ra ——

Nguyên nhân thật sự là sợ trúng mỹ nam kế, lại nói, ngoại hình và khuôn mặt của Tống Thành này chắc chắn thuộc top đầu, chiều cao khoảng 1m9, có thể so sánh với người mẫu.

Cho dù so với Quân Mạc của cô thì vẫn khó có thể phân cao thấp, Tô Quỳ nào dám nhìn!

Cô muốn nhét khăn tắm vào từ khe cửa đó, nhưng đột nhiên cánh cửa bị kéo ra, rồi cổ tay bị một bàn tay to lạnh lẽo nắm chặt lôi cô vào bên trong.


Tô Quỳ sợ hãi kêu lên một tiếng, những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống người cô. Váy lụa màu lam dính nước bó sát vào thân hình giống như làn da thứ hai, dáng người nóng bỏng không chỗ che giấu.

Cảm nhận được tầm mắt của người đàn ông này càng ngày càng nóng, dường như sắp bùng nổ, Tô Quỳ không khống chế được mà hơi run rẩy. Cô lùi về phía sau cho đến khi không thể lùi được nữa, sau lưng chỉ còn bức tường lạnh lẽo.

Tống Thành thấy cô như vậy thì nhíu chặt mày, chiêu ngày hôm nay thật sự mới mẻ, cũng thật sự làm anh phải chú ý.

Theo lý thuyết, đều đã đến mức này rồi, lại lạt mềm buộc chặt nữa thì sẽ không còn thú vị đâu.

Anh nheo đôi mắt phượng hẹp dài đầy nguy hiểm rồi cong ngón trỏ, “Tới đây!”

“Tôi……” Tô Quỳ hoảng sợ ngẩng đầu, trên khuôn mặt như hoa sen sau mưa trần đầy uất ức, ngập ngừng thấp giọng nói: “Hôm nay có thể đừng…… Tôi, tôi thấy không thoải mái lắm……”

Tầm mắt lại nhanh chóng lướt qua nửa người trên, làn da màu mật dính nước. Tô Quỳ cố gắng bình tĩnh trong âm thầm cũng quyết định rút lại câu nói lúc đầu.

Không phải có thể so sánh với người mẫu, mà là người mẫu còn không bằng anh!


Một câu: Người có dáng người tốt hơn anh thì không đẹp trai bằng, mà người đẹp trai hơn thì dáng người lại không bằng!

Chính là gãi đúng chỗ ngứa như vậy á, vì sao Thượng Đế lại luôn thiên vị những người đàn ông này chứ.

Quân Mạc là một, bây giờ, Tống Thành cũng coi như một người.

Đột nhiên, ánh mắt Tô Quỳ rơi xuống bờ vai dày rộng của anh, nơi đó, có một dấu vết màu trắng hình trăng non đặc biệt đột ngột trên làn da màu mật ấy.

Một dấu răng nho nhỏ ăn khớp với dấu răng trong ký ức của cô.

Trái tim Tô Quỳ hoảng hốt, không trùng hợp như vậy chứ……

Được đăng tại webtruyen