Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện - Chương 23: Tiểu Thư Tàn Phế (23)





Dụ Oanh Oanh không thể tin nổi mà mở to hai mắt, đôi môi run rẩy nói, “Ngươi, ngươi dám đánh ta?!”

Trả lời nàng ta lại là một cái tát, tiếng vang rõ ràng làm đám người còn lại ngây ngốc.

Tô Quỳ vẫy vẫy bàn tay hơi đỏ vì đánh quá mạnh rồi không chút để ý nói: “Không phải ngươi muốn biết cách giải quyết à? Đây chính là.”

Đáng giận!

“Ngươi, ngươi thật sự quá khinh thường người khác!”

Tô Quỳ xuống tay không hề lưu tình, vậy nên, khuôn mặt xinh xắn của Dụ Oanh Oanh lập tức sưng to như cái bánh bao, dấu ngón tay mảnh khảnh còn in rõ trên má.

Tô Quỳ lắc lắc ngón trỏ rồi cười, “Không không không, chỉ sợ Dụ tiểu quên mất một câu nói, đó là, gậy ông đập lưng ông.”

Người kính ta một thước, ta nhường người một trượng, đây là cách sống của Tô Quỳ.

Là một người từ nhỏ sống trong vòng vây quyền quý, Tô Quỳ có sự kiên trì, tự tin của riêng mình.



Cô không muốn chết, nhưng cũng không muốn sống quỳ!

Nếu đúng như vậy, cho dù sau này cô có thể đổi lấy thuốc sống lại, trở về thế giới có người thân của cô, tất cả cũng sẽ không giống như trước nữa.

Bởi vì cô mất đi tôn nghiêm, phẩm giá, còn có mặt mũi nào gặp lại ông nội cô - người dạy dỗ cô từ khi còn nhỏ rằng dù là phụ nữ cũng phải không ngừng vươn lên.

Con cháu nhà họ Tô cần phải có ý chí sắt thép, mới không làm thất vọng dòng họ này!

Dụ Oanh Oanh đột nhiên lao tới với khuôn mặt vặn vẹo, dường như Tô Quỳ chỉ tùy tiện chặn lại, sau đó trở tay nắm lấy cổ tay của nàng ta kéo mạnh xuống.

Một cái tát lại bay tới.

Tô Quỳ ghé sát vào tai nàng ta thầm thì: “Bàn tay này, để nói cho ngươi biết, ra khỏi phủ Thừa tướng, ngươi không là cái thá gì cả! Thu lại cái tính tình kia của ngươi đi, thật sợ một ngày nào đó ngươi đột nhiên giống như sao băng trên bầu trời, thoáng qua trong giây lát~”

“A a a a! Tiện nhân ——” gương mặt đau đớn làm Dụ Oanh Oanh nói chuyện mơ hồ không rõ, nàng ta trợn mắt lên, làm gì còn dáng vẻ mỹ nhân yêu kiều lúc nãy.


“Ta muốn giết ngươi!”

Tô Quỳ nắm lấy bàn tay còn lại đang vung tới của nàng ta, đôi tay giống như vòng sắt làm nàng ta không thể động đậy.

Sau đó đẩy mạnh nàng ta ra trong lúc đám người kia vẫn đang ngơ ngác..

“Lục Yêu, ta mệt rồi.” Tô Quỳ che miệng ngáp một cái, một giọt nước mắt trong suốt còn treo trên hàng lông mi cong vút, xinh đẹp quyến rũ.

“Vâng!” Lục Yêu trầm giọng gật đầu, cũng không thèm khách khí với Dụ Oanh Oanh mà sử dụng công lực được luyện từ nhỏ, một tay nhấc nàng ta lên ném ra ngoài cửa không chút thương tiếc.

“Bùm” một tiếng làm bụi bặm bay khắp nơi.

Tiếng động này cũng làm mọi người bừng tỉnh, những người này hoàn hồn, sắc mặt trở nên xấu xí, có vài người đã lặng lẽ đi về phía cửa.

Mắt thấy chỉ cách lối ra một bước nữa thôi, một giọng nói như từ trên trời giáng xuống làm các nàng phải dừng bước.


“Các vị tiểu chủ, nói vậy hôm nay các ngươi cũng nhìn, cũng nghe thấy rồi, Dụ tiểu chủ không phân biệt đúng sai mà xông vào phòng ta, xuống tay đánh người cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng kêu gào muốn giết ta, chuyện này thì ——”

“Các ngươi nghe rõ đúng chứ? Ta tin không cần ta dạy các ngươi cũng biết nên nói thế nào, nên làm thế nào, đúng không? Hả?” Tô Quỳ híp mắt lạnh lùng liếc đám người đó, thấy một đám thiếu nữ bị cô dọa sợ tới mức rụt cổ lại, gật đầu như đảo tỏi. Cô vừa lòng cười, rất tốt, xem ra vai nữ phụ ác độc này cô càng làm càng thuận buồm xuôi gió.

“Vậy ta cũng không giữ mọi người ở lại nữa, các vị tiểu chủ mời tùy ý——”

Nhóm thiếu nữ chỉ sợ bị nữ ma đầu gọi lại nên hoảng hốt chạy đi như không cần nhìn đường, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Làm cho Tô Quỳ ngồi phía sau không ngừng cười to. Những người đó lại càng chạy nhanh hơn.

Lục Yêu tỏ vẻ cạn lời, không nghĩ tới nàng ấy còn chưa ra tay mà cô đã dạy dỗ đám người đó xong xuôi.

Nghĩ đến tình trạng bi thảm của Dụ Oanh Oanh, tuy cách làm của Tô Quỳ có hơi thô bạo, nhưng Lục Yêu lại cảm thấy trong lòng ấm áp, bởi vì chưa từng có ai ra tay vì nàng ấy ——

Được đăng tại webtruyen