Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện - Chương 12: Tiểu Thư Tàn Phế (12)





Phùng Thanh Thanh hận đến cắn nát răng cửa, Phùng Yên Nhiên có bản lĩnh gì cơ chứ. Chỉ mới gặp một lần mà đã lừa được Nhiếp Chính Vương ra mặt bảo vệ bản thân rồi?

Tô Quỳ cũng không nghĩ tới cái đùi này lại ôm dễ như vậy, còn dễ công lược hơn Phùng Tranh nghìn lần.

Hình như cô…… Còn chưa làm gì mà?

Cơ mà cứ kệ đi, Tô Quỳ vui vẻ nhếch môi. Cô giật giật góc tay áo của Quân Mạc, chờ hắn rũ mắt nhìn xuống thì khẽ hé môi không tiếng động nói, “Giao cho ta.”

Quân Mạc hiểu ý của cô, tiếng cười khàn khàn gợi cảm vang lên từ trong cổ họng, hắn chỉ gật đầu nói một chữ, “Được.”

Phùng Thanh Thanh đã lặng lẽ rời khỏi đây không biết, chỉ nháy mắt thôi mà sống chết của nàng ta đã bị phán quyết trong hai câu nói.

Tô Quỳ nắm nắm vành tai hơi ngứa. Giọng nói của người đàn ông này dễ nghe muốn chết, cô có cảm giác như lỗ tai đang mang thai ý.

“Ta đi qua kia nhé?” Tô Quỳ vui vẻ chớp chớp mắt.

Cô không thể để Phùng Thanh Thanh chết lúc này được. Nếu nàng ta chết thì chủ tuyến của thế giới này sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, cái mạng của cô còn không giữ nổi chứ nói gì tới chuyện kiếm điểm.



Nghe cô nói vậy, ánh mắt Quân Mạc hơi tối lại, tâm trạng vui vẻ biến mất trong thoáng chốc, cả người tràn đầy buồn bực.

Hắn mím môi, rất muốn hỏi cô có muốn vào cung không? Lại sợ đáp án là khẳng định.

Cũng muốn hỏi cô có thể không đi nữa không, lại không có lập trường gì để ngăn cản.

Trước ngày hôm nay, bọn họ chưa từng gặp mặt.

Quân Mạc nắm chặt tay rồi lại buông ra. Hắn lặp lại vài lần mới lấy lại tinh thần rồi trầm giọng gật đầu, “Ừ.”

Đại thái giám Lý Tấn đang chờ ở phía xa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, hận không thể nhìn chằm chằm ra một đóa hoa.

Xem ra không lâu nữa vương phủ sẽ có nữ chủ nhân.

Tô Quỳ hơi khó hiểu nhìn về phía hắn, tâm trạng của người này thay đổi thất thường như trời ngày tháng tư vậy. Vừa nãy rõ ràng còn tốt mà, cô không muốn bị bao phủ trong áp suất thấp đâu.


Vì vậy cô nói với Cốc ma ma: “Ma ma, đẩy ta qua bên kia đi, chúng ta cũng sang bên đó chờ.”

Lại quay sang vẫy vẫy tay với Quân Mạc, “Gặp lại sau nhé, Quân Mạc ~”

Cốc ma ma đang đẩy Tô Quỳ thì cả người lảo đảo một cái thiếu chút nữa thì ngã. Bà vội vàng khom lưng với Quân Mạc, “Vương gia, lão nô xin cáo lui.”

Cho đến khi cô đi xa Quân Mạc mới nhớ lại, hình như vừa nãy cô gọi hắn là Quân Mạc?

Hắn sờ sờ cằm, loại cảm giác này hình như cũng không tệ.

Sáng sớm đã bị gọi vào cung, lại ở ngoài cung chậm trễ quá nhiều thời gian, Quân Mạc nhìn bóng dáng Tô Quỳ một cái rồi xoay người đi về phía chiếc xe ngựa treo lá cờ thêu hình con sói kia.

Thị vệ ngoài cửa hoàng cung thấy xe ngựa của hắn tới gần vội vàng mở cánh cửa lớn màu đỏ nặng nề ra, quỳ xuống nghênh đón Nhiếp Chính Vương.

Từ lúc Thái Thượng Hoàng còn ở vị trí kia đã đặc biệt cho phép Nhiếp Chính Vương Quân Mạc có thể ngồi xe ngựa ra vào cung, gặp hoàng đế không cần phải quỳ xuống hành lễ.


Có thể nói đây là ân sủng không thể cao hơn nữa đối với một thần tử.

Không có người chú ý tới sau khi xe ngựa vào cung, đại thái giám Lý Tấn lại không đi theo mà lặng lẽ rẽ sang một căn phòng bí mật.



Bên kia, mọi người mất bao nhiêu thời gian mới được vào trong cung.

Đội ngũ tuyển tú xếp thành hình một con rồng dài làm Tô Quỳ cảm thán, thầm than diễm phúc hoàng đế không cạn.

Tùy tiện chọn một tú nữ ở trong đây ra ngoài đủ để so sánh với mỹ nữ nghìn năm khó gặp trong kiếp trước của cô.

Thân là đích nữ của thái sư đương triều, dù cơ thể cô có tàn khuyết thì cũng không thay đổi được địa vị cao quý này. Vì vậy những người vào cung đầu tiên cùng cô đều là tiểu thư của nhóm quan thần trong triều.