Edit: Haan
Lệ Thư Bạch hơi sửng sốt.
Thấy Trì Vãn đối diện không giống đùa, hệt như đang trên bàn đàm phán, có phần không phản ứng kịp.
Trì Vãn thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: “Trang điểm, hẹn hò, quà cho ngày kỷ niệm, có thứ nào không cần dùng tiền chứ? Tôi vì anh, cả công việc cũng bỏ, không có chút cảm giác an toàn nào.”
Nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt tối đen của Lệ Thư Bạch dịu đi một chút.
Anh ta giật cái khăn mặt trên cổ xuống, vo lại ném qua một bên, gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ thanh toán.”
Về phần điều khoản cho cô tám triệu sau khi hiệp ước kết thúc, chi theo mỗi tháng, mỗi tháng chuyển cho cô 500 nghìn.
Làm tròn tiền lương thành 500 nghìn…
Thoát khỏi nghèo khó thuận lợi như vậy sao?
Khóe mắt đuôi mày Trì Vãn đều mang theo vui vẻ, hận không thể đốt một dây pháo ngay bây giờ, mở một bài hát mừng phát tài liên tục 24 giờ.
Cô chợt nhớ tới, nguyên chủ đã từng hận mặt mình tương tự Cố Tiểu Chi.
Bây giờ rõ ràng là thần tài ban phúc cho cô ấy, có tiền đi tìm chó săn nhỏ nghe lời không thơm hơn sao?
Lúc ký tên ấn dấu tay, Lệ Thư Bạch đột nhiên cắt ngang cô: “Chờ... chờ một chút!”
Trong lòng Trì Vãn hơi hồi hộp: Chẳng lẽ cô đồng ý quá dứt khoát, nên Lệ Thư Bạch hối hận rồi.
Thấy môi cô nhếch lên, hai mắt phát sáng, Lệ Thư Bạch không thể tìm ra nguyên nhân cô vui vẻ, tự động đem một loạt cử chỉ bất thường của Trì Vãn, đổ cho vì quá yêu anh ta mà thỏa hiệp.
Dù cho thỏa hiệp như thế, cô vẫn như rất hài lòng?
Lệ Thư Bạch chỉ vào tờ hiệp ước: “Cô xem điều thứ mười bảy chưa?”
Bên A yêu cầu gặp mặt lúc nào, bất kể bên B đang ở đâu, đều phải gọi là đến ngay, không chấp nhận bất kỳ lý do từ chối nào.
Trì Vãn vén một lọn tóc ra sau tai, cười quyến rũ: “Không vấn đề gì.”
Kim chủ mà, thỉnh thoảng có một yêu cầu vô lý, cô cũng có thể chấp nhận.
Sợ anh ta đổi ý, Trì Vãn thận trọng nói: “Cứ quyết định như vậy nhé?”
Lệ Thư Bạch tức giận: “Ừm.”
Thấy Trì Vãn cúi đầu xuống, sảng khoái ký tên mình lên hiệp ước, ấn dấu tay, anh ta có chút mất hồn, nhớ tới bông hoa quý giữa biển người ở vũ hội.
Một bộ váy đỏ xinh đẹp, đẹp đến mức kiêu ngạo, cướp đi ánh mắt của mọi người, nhưng xưa nay không vì ai mà dừng lại.
Trì Vãn nhu nhược, tự ti, tính cách hoàn toàn khác biệt với vị đại tiểu thư kia.
Sao lại liên tưởng đến cô ấy chứ?
Ban đêm xử lý xong văn kiện, Lệ Thư Bạch ngồi trước máy tính, vẫn không thể quên được dáng vẻ phóng khoáng lúc Trì Vãn ký tên vào hiệp ước.
Sờ mũi một cái, anh ta cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Cố Tiểu Chi.
Đầu bên kia ở Mỹ đúng lúc là ban ngày, Cố Tiểu Chi nhắn một biểu tượng cảm xúc, giơ hai tay lên đầu thành hình trái tim, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Lệ Thư Bạch nhìn chằm chằm biểu tượng cảm xúc kia thật lâu, ấn giữ màn hình, lưu lại.
Cùng lúc đó, Trì Vãn đang nằm ở phòng ngủ phụ hắt xì.
Nguyên chủ thể chất yếu kém, ngâm nước lạnh, lại thêm thay quần áo tới lui, không cảm lạnh mới lạ.
Trì Vãn bước xuống cầu thang tới phòng khách, tìm được người giúp việc đang bận trộn: “Thím Triệu, trong nhà có thuốc cảm không?”
Người giúp việc liếc cô một cái, giữ im lặng lấy thuốc ra, xụ mặt đưa cho cô.
Trì Vãn nhướng mày: Hình như thím Triệu rất có ý kiến với nguyên chủ.
Trong lòng thím Triệu biết rõ, người trong lòng cậu Lệ là Cố Tiểu Chi.
Biết cô Cố nhiều năm như vậy, thím Triệu sớm đã xem cô ấy như nữ chủ nhân của nhà họ Lệ, đương nhiên không có sắc mặt tốt với người đến sau là Trì Vãn.
Xem ra theo thím Triệu, Trì Vãn là người thứ ba chen chân vào tình cảm của hai người, cộng thêm tính cách cô quái gở, vào biệt thự ở nhiều ngày như vậy, từ trước tới giờ không nói chuyện với ai, càng không thích cô hơn.
Uống xong thuốc cảm nằm xuống, Trì Vãn ngủ một giấc đến chín giờ hôm sau.
Con thỏ nhảy lên người cô, dùng móng vuốt nâng mặt cô lên, mạnh liệt hôn moa một cái, điên cuồng lay cô dậy: “Quý cô Trì à, chị có nhiệm vụ mới nè!”
Trì Vãn lộc cộc bò dậy, thò đầu ra bên giường, ô hay vài tiếng: “Em xuất hiện từ chỗ nào vậy?”
[Hôm qua trong vũ hội hóa trang, cô vô ý đánh rơi một chiếc khuyên tai ngọc trai, ai đã nhặt được nó? Nhiệm vụ: Tìm lại khuyên tai bị mất, ôm đối phương thể hiện lòng biết ơn.]
[Hạn chế thời gian 10 giờ, phạt quá thời gian: Rụng tóc ba ngày.]
[Đếm ngược: 9:59:59]
Trì Vãn che lấy tóc của mình, quả thực không thể tỉnh táo nổi.
Thật quá tàn nhẫn!!
Tiên nữ thề sống chết không thể hói đầu, Trì Vãn không để ý con thỏ chui vào phòng mình, vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trên sofa dưới lầu, Lệ Thư Bạch cầm tờ báo, giơ tay lên, mắt nhìn đồng hồ, “Cô ấy còn chưa dậy nữa?”
Thím Triệu quét dọn bỏ đồng hồ xuống, nhìn lên lầu, không nói ra việc Trì Vãn bị sốt phải uống thuốc: “Lệ tiên sinh, điểm tâm đã nguội rồi, để tôi lên lầu gọi cô ấy?”
Lệ Thư Bạch công việc bận rộn, có rất ít thời gian ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay vừa lúc là cuối tuần, buổi sáng rảnh rỗi.
Anh ta suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi: “Cô ấy ở nhà, bình thường đều dậy muộn như vậy sao?”
“Mỗi ngày cô Trì đều dậy lúc bảy giờ.” Thím Triệu dừng một chút, mở miệng lải nhải liên miên, “Cứ sau khi cơm nước xong xuôi, rất buồn bực ở trong phòng không bước ra ngoài, ngồi ở bàn vẽ cả ngày, không biết đang suy nghĩ cái gì.”
So với Cố Tiểu Chi đáng yêu dẻo miệng, tính cách Trì Vãn thực sự không lấy làm vui vẻ mấy.
Trên bậc thang truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Trì Vãn lạch bạch đi xuống, dưới cài nhìn soi mói của Lệ Thư Bạch và thím Triệu, tay đè thái dương, lòng đầy tâm sự vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp vang lên tiếng máy nướng bánh mì trầm đục, ngay sau đó là tiếng mở tủ lạnh.
Vào biệt thự ở lâu như vậy, lần đầu tiên thím Triệu thấy Trì Vãn lấy đồ trong tủ lạnh, có chút kinh ngạc.
Phải biết là ngay cả khi Trì Vãn quên mang theo thẻ vào cổng, cũng không dám chủ động gọi điện kêu bà ấy giúp, cứ ngây ngốc đứng bên ngoài khu nhà cả bốn giờ.
Lệ Thư Bạch bỏ tờ báo xuống.
Lúc Trì Vãn vừa xuống lầu, đôi mắt đỏ bừng, bờ môi không còn chút màu máu, dáng vẻ đau khổ đọng lại trong tâm trí.
Lúc ký hiệp ước diễn thật như vậy, tựa như không đau đớn chút nào, nhưng phản ứng của cơ thể lại không thể lừa được người khác.
Đôi mắt đỏ hồng, bước chân không có lực, giống như ngã bệnh, mặt mũi trắng bệch.
Hành vi tối hôm qua đã được giải thích, Lệ Thư Bạch suy tư một hồi, dặn dò thím Triệu: “Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, nằm ỳ cũng bình thường thôi, để cô ấy ngủ thêm một lát.”
Trì Vãn không biết nam chính đã tự bộ não một vở Quỳnh Dao*, nhai hai miếng bánh mì nướng, ừng ực ừng ực uống sữa bò nóng, lại lấy thêm một quả trứng luộc.
Bị bệnh phải ăn no mới mau khỏi, Trì Vãn cầm trứng gà, tiện tay đập hai cái, vừa lột vỏ trứng, vừa nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay.
Trò chơi thiếu nữ chủ yêu là công lược nhóm nam chính trên thẻ bài, khuyên tai tối hôm qua chỉ có thể do Tịch Thế Thừa nhặt được.
Như vậy vấn đề là, cô phải làm sao để tìm được Tịch Thế Thừa?
Nguyên chủ lẻ loi một mình, số trong danh bạ ít đến đáng thương, từ nhỏ đến lớn gần như không có bạn bè gì, càng không khả năng gặp được Tịch Thế Thừa trong giới hào môn.
Chẳng lẽ trời muốn cô hói đầu?
Trì Vãn ăn trứng gà, tuyệt vọng nghĩ.
À, khoan đã!
Vũ hội hóa trang tối qua, Lệ Thư Bạch cũng có ở đó, đều là bạn bè trong giới, nói không chừng, anh ta có phương thức liên lạc của Tịch Thế Thừa?
Giải quyết xong bữa sáng, Trì Vãn đạp dép lê lên lầu, gõ cửa phòng làm việc.
Vừa kết thúc xong hội nghị trực tuyến mười phút, Lệ Thư Bạch dựa vào ghế, quay đầu: “Vào đi.”
Thấy là Trì Vãn, anh ta cầm lấy tấm thư mời bằng da, đưa cho cô, “Cô tới rất đúng lúc, tối nay theo tôi đến một nơi.”
Nghĩ tới việc đang thực hiện nhiệm vụ, Trì Vãn có chút khó khăn: “Hôm khác được không?”
Lệ Thư Bạch mở to mắt, nhìn cô chằm chằm: “Cô quên điều thứ mười bảy rồi? Hôm qua chẳng phải nói là không có vấn đề gì sao?”
Trì Vãn: “…”
Tối hôm qua bị đống tiền trên trời rơi xuống làm mờ mắt, bây giờ tỉnh táo lại, mới nhớ tới một vấn đề rất thực tế.
Nếu trong lúc làm thế thân đột nhiên có nhiệm vụ trò chơi, cô lựa chọn hối đầu, hay là 500 nghìn đây?
Thời gian xoắn xuýt có hơi lâu.
Thực sự, rất khó lựa chọn!
Thấy cô cắn môi dưới, không nói lời nào, như vẫn chưa hết đau xót trong lòng, giọng điệu Lệ Thư Bạch chậm dần: “Chủ tịch tập đoàn Tịch thị và phu nhân của ông ấy tổ chức đám cưới vàng*, tối nay cô chỉ cần lấy thân phận bạn gái, theo lộ mặt giúp tôi.”
Cô trừng mắt nhìn, cúi đầu xuống, trông thấy dòng chữ mạ vàng “Tập đoàn Tịch thị” bên trên thư mời.
“Được thôi,” trên mặt Trì Vãn tràn ra ý cười, “Tôi ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, đúng lúc ra ngoài hít thở không khí.”
Lệ Thư Bạch gật đầu, đôi mắt sâu thẳm: “Nếu tâm trạng cô không tốt, không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Trì Vãn: Không không tâm trạng tôi rất tốt, đang lo không tìm được cơ hội tiếp cận Tịch Thế Thừa đây!
Thấy cô hai tay cầm thư mời, lộ ra nụ cười hài lòng, Lệ Thư Bạch cũng bị tâm trạng của cô cảm hóa, hơi cong môi.
Ra ngoài cùng anh ta, vui vẻ đến vậy à?
…
(Đếm ngược: 02:39:49)
Xuất phát trước ba giờ, Lệ Thư Bạch liên hệ với trợ lý Ân toàn năng.
Đại tổng tài quả nhiên tiêu tiền như nước, trang sức bảy chữ số, quần áo giày dép, toàn bộ đều do người ta dùng xe thương vụ đưa đến tận nhà, mặc cho cô chọn lựa.
Sống miễn phí trong biệt thự trăm triệu, còn bao ăn bao uống, mỗi tháng lấy 500 nghìn, sinh hoạt của thế thân kiểu này quả thật là cuộc sống thần tiên.
Thay một chiếc váy hai dây bản to thuần khiết, Trì Vãn đứng trước gương thoa son.
Tuy rằng chọn váy theo phong cách của Cố Tiểu Chi, nhưng được cái không tốn tiền, đành chịu đựng mặc vậy.
Buổi chiều Lệ Thư Bạch đến công ty, do trợ lý Ân lái xe chở cô đến nhà cũ Tịch gia.
Thời điểm chạm mặt, Lệ Thư Bạch ngồi ở hàng ghế sau trong chiếc xe sang trọng không nhận ra cô.
Màu trắng thuần khiết không ép được khí chất diễm lệ thật sự bên trong cô, Trì Vãn tóc đen môi đỏ, tựa như một yêu tinh không cẩn thận rơi xuống thế gian, đứng ở đài phun nước chờ anh ta.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5 phút cuối cùng, Trì Vãn thật sự rất gấp rồi, trông thấy xe của Lệ Thư Bạch, giẫm lên cao gót chạy chậm qua, oán trách: “Sao anh lại chậm như vậy.”
Lần đầu bị cô chỉ trích, Lệ Thư Bạch nghẹn họng.
Sắc mặt anh ta bắt đầu giận tái đi: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi những lời này.”
Nghe được lời chỉ trích như sấm của tổng tài bá đạo, Trì Vãn hơi sửng sốt.
Nặng lời quá hù đến cô rồi?
Lệ Thư Bạch chỉnh cà vạt, đang muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên đã bị Trì Vãn cưỡng ép kéo xuống Maybach, “Anh xuống đây đi!”
Trợ lý Ân: “…??”
Ôi cmn*!
Đây chính là Lệ tổng đó!
(Đếm ngược: 00:01:19)
Lệ Thư Bạch chưa bao giờ chật vật như vậy, lảo đảo xuống xe, hất tay cô ra, nhìn lần lượt về phía khách mời của Tịch gia, chuyển hướng đến Trì Vãn, lạnh lùng nói: “Đừng quên rằng, cô chỉ là thế thân của cô ấy.”
Anh ta xích lại gần một chút, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Cô sẽ không cho rằng, bắt chước tính cách và cách ăn mặt của Cố Tiểu Chi, tôi sẽ thích cô chứ?”
Trì Vãn: “…”
Nội tâm của dê béo có hơi kịch tính há.
“Lệ tổng.”
Một người đàn ông chân dài vai rộng đi tới từ cửa chính Tịch gia.
Mặc âu phục có dây đeo, ống tay áo vén tới cẳng tay, tóc đen rủ xuống trán, lộ ra cặp mắt đào hoa đa tình.
Lúc thờ ơ nghiêng đầu, khung lông mày, cái mũi, bờ môi tạo thành ba đường cong rất đẹp đẽ, làn da trắng, khí chất lạnh lùng, nhìn từ xa, khiến người khác phải chú ý đến anh.
Thoáng nhìn bánh răng đồng hồ trên cổ tay anh, Trì Vãn nhận ra người đàn ông ưa nhìn này, chính là người đeo mặt nạ ở buổi tiệc, Tịch Thế Thừa.
Con thỏ nhảy nhót trên mặt đất: “Ooh ooh, chính là anh ta! Quý cô Trì à, quá thời gian sẽ hói đầu, rụng tóc không ngừng đó nha!”
Trực tiếp ôm lấy người ta, có bị xem là nữ lưu manh mà bắt đi không?
Cô phải làm sao để lơ đãng nhắc đến chuyện khuyên tai?
Trì Vãn rất buồn rầu, ý đồ thương lượng với nó: “Tiểu Bạch, có thể đổi cách trừng phạt khác không? Chẳng hạn như, cấm nói gì đó?”
Con thỏ ôm cà rốt, ngửa mặt lên: “Mỗi lần trừng phạt đều là ngẫu nhiên, không thể sửa đổi, cái này cần phải do lão đại của chúng em quyết định.”
Trì Vãn: “Lão đại của các em là ai? Cũng là thỏ sao?”
(00:00:10)
Không còn thời gian nữa rồi!!
Trì Vãn ngẩng đầu, thấy đại thiếu gia hào môn không dễ tiếp cận trước mặt, giày cao gót bước về trước một bước.
Tịch Thế Thừa chăm chú nhìn đôi mắt cô, mở lòng bàn tay ra, nhàn nhạt hỏi: “Đây có phải đồ của cô không?”
Một chiếc khuyên tai bằng ngọc trai nằm trong lòng bàn tay khớp xương rõ ràng.
Lệ Thư Bạch thấy chiếc khuyên tai kia hơi quen mắt, liên tưởng tới bông hoa quý giữa rừng người ở vũ hội, cười: “Vị tiểu thư kia có chướng ngại lời nói, không thể nói chuyện, Tịch thiếu nhận lầm người rồi.”
“Trời ạ, tôi đã tìm nó rất lâu, sao lại ở chỗ anh?” Trì Vãn che môi, đầu ngón tay tinh tế lướt qua lòng bàn tay Tịch Thế Thừa, cầm cái khuyên tai plastic giá rẻ kia lên.
“——Cảm ơn, anh không biết nó quan trọng đến thế nào với tôi đâu!”
Trong ánh mắt không thể tin được của Lệ Thư Bạch, Trì Vãn ôm lấy Tịch Thế Thừa.
(Đếm ngược: 00:00:00)
——————–