Nghe vậy, Dương Lam Nhi cùng Bạch Hân thiếu chút nữa phun, Mộ Đình Đình lời này tuy rất chính xác, nhưng là đột nhiên vừa nghe, lại rất kinh người.
Hiện tại em gái đều hung hãn, không có người ngoài, nói chuyện mặn nhạt đều đều không ngại.
“Bạn quản gã khỉ gió có được không, dù sao lại cùng bọn mình cũng không có quan hệ.” Bạch Hân châm chọc nói.
“Huống chi, hoa khôi của trường người ta nguyện ý, chúng ta cần gì hoàng đế không gấp thái giám gấp?” Dương Lam Nhi khinh thường nói, nếu không phải là người có công pháp tu luyện kia, lại có phần đông vật trao đổi của hệ thống làm hậu thuẫn, Mộc Phong đặc biệt đã bị nữ nhân ép khô.
“Thôi, đừng nói tới gã, ô nhiễm lỗ tai.” Dương Lam Nhi thần bí cười một tiếng: “Lần này, mình cũng mang cho các bạn đồ tốt, cũng không cần rất cảm tạ mình a!”
“Cái gì?” Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình trăm miệng một lời.
“Lải nhải...” Dương Lam Nhi đem mấy tờ phiếu giương ra, Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình ngay từ đầu còn không thấy rõ ràng, nhìn chăm chú xong, lập tức kinh hãi.
“Vé vào cửa nhạc hội của Diệp Nhạc Luân?” Bạch Hân kinh hô.
“Còn là chỗ ngồi VIP a!” Mộ Đình Đình ngạc nhiên mừng rỡ.
“Lam Nhi, bạn thật sự là quá tốt.” Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình lần nữa trăm miệng một lời nói ra, hai tròng mắt mắt lấp lánh nhìn Dương Lam Nhi.
Dương Lam Nhi hắc tuyến: “Có muốn ăn ý như thế hay không a? Không biết rõ còn nghĩ đến đám hai người các bạn là kéo kéo đâu!”
“Cắt...” Mộ Đình Đình đoạt một tấm vé vào cửa, khinh thường phất tay: “Tùy ý người khác hâm mộ ghen ghét, lại hận cũng không được vé vào cửa.”
“Hừ hừ.” Ánh mắt Bạch Hân trực tiếp coi rẻ: “Nói chết, cũng sẽ không biến thành thật, lý nhiều như vậy làm sao?”
Cao hứng một trận, Bạch Hân nhìn nhìn trước mặt Dương Lam Nhi còn dư lại ba tấm vé: “Mình bạn có một cái, còn dư lại hai cái, có người để cho sao?”
Dương Lam Nhi lắc đầu: “Tạm thời còn không có.” Nàng đang suy nghĩ, sáng sớm ngày mai có muốn đi hiện trường một lần hay không, xem một chút có fan muốn mua không? Lãng phí đáng xấu hổ.
“Kia, cho mẹ mình một vé có được hay không? Để mẹ mình trả tiền vé.” Bạch Hân đề nghị nói ra.
“Còn còn dư lại một vé cũng để cho mẹ mình đi, cũng trả giá vé, vé vào cửa nhạc hội của Diệp Nhạc Luân bình thường cũng khó mua, huống chi chỗ VIP.” Mộ Đình Đình mong đợi nhìn Dương Lam Nhi.
Nghe vậy, Dương Lam Nhi kinh hãi: “Mẹ các bạn cũng là fan của Diệp Nhạc Luân?”
Này là lớn nhỏ đều giết sao? Nguyên lai nhân khí của Diệp Nhạc Luân cao như thế?
“Đúng vậy, vừa nghe nói Diệp Nhạc Luân muốn đến Thành Thục Đô mở nhạc hội lưu động, mẹ mình đã sớm chờ, kết quả thời điểm đoạt phiếu lại không có sức, không có cướp được, còn buồn bực một trận đâu!” Bạch Hân bày tỏ, mụ mụ là fan của Diệp thiên vương, còn không phải fan nhỏ.
“...” Dương Lam Nhi không có lời nói có thể nói, trực tiếp đem hai tấm vé vỗ đến trước mặt hai bạn tốt, dạo này, bác gái cũng truy tinh, hãm hại không nổi a: “Cấp tiền cái gì, cầm đi đi, dù sao mình cũng là có được miễn phí, không cần lãng phí.”
Đem hai bạn tốt đang tràn ngập niềm vui đưa về nhà, Dương Lam Nhi vỗ trán, tổng có loại ảo giác bản thân không ở trên Địa Cầu.
Buổi tối, Dương Lam Nhi vẫn biến hóa bề ngoài như cũ đi tham gia buổi đấu giá, lại lấy biện pháp đồng dạng thoát khỏi truy tung, khiến một đám người tức giận đến hộc máu cao ba thước.
Phương pháp không chê nát tục, chỉ cần có dùng, Dương Lam Nhi làm đến dị thường vui vẻ, từng bầy người muốn chiếm tiện nghi, sao có thể a?
Giữa trưa ngày thứ hai, Dương Lam Nhi lại lần nữa nhận được điện thoại của Diệp Nhạc Luân, dùng album ký tên mê hoặc nàng đến hiện trường nhạc hội sớm một chút, cái này khiến Dương Lam Nhi có cảm giác rất đau đớn, Diệp đại thúc đến cùng là có bao nhiêu lo lắng về việc nàng không xuất hiện a?
Không nghĩ tới việc đi sớm làm cọc gỗ như vậy, Dương Lam Nhi vẫn làm theo ý mình như cũ, Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình muốn cùng mụ mụ nhà mình đi cùng nhau, nên không cần nàng đi đón.
Thoải mái nhàn nhã ở gần đó chơi đến lúc không sai biệt lắm, Dương Lam Nhi lúc này mới chậm rãi đến sân thể dục.
Kết quả, bị nhóm fan khổng lồ đứng bên ngoài sân thể dục làm kinh sợ, chút này còn đều là những người không có vé, không vào được.
Dương Lam Nhi lần đầu tiên đối với nhân khí của Diệp Nhạc Luân có nhận thức nhất định, dạo này, truy tinh thật sự nhiều như vậy?
Ngắm vài lần, Dương Lam Nhi phát hiện, Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình nói đúng, mụ mụ làm fan thật không ít, còn mặc trang phục thống nhất nữa, tỏ ra thập phần có tổ chức.
Nhưng, chút chúng nương nương này, các ngươi truy tinh như thế, lão công hài tử các ngươi đều biết rõ sao?
Dựa vào vé đi vào trong xong, Dương Lam Nhi liền gọi điện thoại cho Diệp Nhạc Luân, không lâu sau, Tây Trầm liền xuất hiện ở phía trước nàng.
Đi theo sau lưng người đại diện, Dương Lam Nhi rất nhẹ nhàng liền tiến vào hậu trường, nhìn thấy Diệp Nhạc Luân, giờ phút này còn đang hoá trang.
Một người ở trên đầu Diệp Nhạc Luân bận việc, một người ở trên mặt y bận rộn, cảm giác kia, rất quái.
“Ngươi như thế nào hiện tại mới đến?” Từ trong gương nhìn thấy Dương Lam Nhi xuất hiện, Diệp Nhạc Luân không có biểu cảm gì nói ra.
Y đang trong hoá trang, tự nhiên không thể có quá nhiều vẻ mặt, đồng thời, hiện trường cũng có quá nhiều người, Diệp Nhạc Luân cũng không dám cùng Dương Lam Nhi tùy tiện chung đụng như bình thường.
Bất quá, u oán trong lời kia, Dương Lam Nhi nghe được rõ ràng, khóe miệng mịt mờ kéo ra: “Album có chữ ký ta muốn đâu?”
Diệp Nhạc Luân cũng không so đo Dương Lam Nhi ‘Không có tình người’ như thế, đầu không động đậy, đưa tay chỉ cái thùng giấy con ở một bên trong góc: “Ở bên trong, ngươi tự mình cầm đi.”
Dương Lam Nhi thăm dò nhìn qua, phát hiện được xếp chỉnh tề, lại có một đống album đã ký tên.
Trong nội tâm vui mừng, Dương Lam Nhi không chút khách khí cầm bốn cái, vốn còn nghĩ tới mở miệng nói với Diệp Nhạc Luân muốn nhiều hơn hai cái như thế nào, giờ thì tốt lắm, chính mình tùy tiện cầm.
“Ta có bốn người bằng hữu tới xem nhạc hội của ngươi, ta lấy bốn cái a!” Dương Lam Nhi tự giác, kỳ thật mình đã rất phúc hậu, có cần mới cầm, bản thân nàng cũng không có.
“A, không thành vấn đề.” Diệp Nhạc Luân không biết là có cái gì, không cho là đúng đáp một tiếng: “Bản thân ngươi không cần sao? Nói không chừng chờ ta thành Ca Thần, còn có thể tăng giá trị tài sản đâu!”
Diệp Nhạc Luân nói được vui vẻ, dã vọng sắp tới.
“A, phải ha, vậy ta cầm thêm một cái đi!” Dương Lam Nhi không đành lòng bác bỏ mặt mũi của Diệp Nhạc Luân, liền không tình nguyện cầm thêm một cái.
Tây Trầm nhìn thấy mà đầu lông mày run rẩy, nói hai cái đâu? Nhiều gấp đôi không nói, để cho nàng cầm thêm một cái cho chính mình, còn vẻ mặt ghét bỏ kia đều là chuyện thế nào?
“Buổi tối ngươi định hát bài nào?” Dương Lam Nhi tò mò hỏi.
“’Hôn tạm biệt’ đi!” Diệp Nhạc Luân từ trong kính liếc nàng một cái, muốn nhìn vẻ mặt Dương Lam Nhi một chút.
“Ha ha, cũng biết nhìn hàng.” Dương Lam Nhi cười khẽ, trực tiếp chọn cái tốt nhất.
Tán gẫu vài câu xong, thấy Diệp Nhạc Luân đích xác không rảnh, Dương Lam Nhi liền tự giác đi về chỗ ngồi ở hiện trường.
Từ phía sau đài đến trước đài, Dương Lam Nhi cảm giác có một trận ù tai.
Nơi này là Sân vận động Gấu Trúc của Thành Thục Đô, mấy năm gần đây mới sửa xây lại, lúc trước còn dùng làm phân hội của thế vận hội Olympic, bởi vậy thấy rõ, địa bàn tuyệt đối không nhỏ, nghe nói chỗ ngồi có hơn sáu vạn cái.
“Thế nhưng không còn chỗ ngồi?” Dương Lam Nhi từ lối đi đi đến trên chỗ ngồi, âm thầm sợ hãi than.
Cho dù chỗ ngồi chia làm ba bảy loại, giá vé cũng bởi vì cái này mà không đồng nhất, nhưng một buổi nhạc hội này tính xuống, sau khi khấu trừ các loại phí tổn, tính tính cũng có mấy ngàn vạn nha! Khó trách phần đông đại minh tinh đều hứng thú với việc mở nhạc hội, còn động một chút là mở nhạc hội lưu động, mỗi một thành phố lớn đều đến một lần, quả thực là đại sát khí mò tiền.