Đứng ở giữa sân, chính là Diệp Lâm cùng đang Mộc Phong giằng co.
Thấy đảng vây xem càng ngày càng nhiều, rất nhiều người còn rút di động ra quay chụp, sắc mặt Diệp Lâm càng ngày càng khó coi, còn Mộc Phong lại càng ngày càng hài lòng, chuyện gã cần phải làm, càng nhiều người biết rõ càng tốt, như vậy Diệp Lâm mới có thể vô pháp chống chế.
Còn cái tính an phận từ trước đến nay của gã, sẽ không tạo thành danh tiếng được, đã hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính của Mộc Phong.
Kể từ khi có được bàn tay vàng, mở ra hệ thống, tâm tính Mộc Phong triệt để thay đổi, cái gọi là an phận, đã sớm cách gã rất xa.
“Ngươi có ý gì? Muốn đến phá quán?” Diệp Lâm đè nén tức giận, đối với Lục Hữu Nghĩa cùng nữ nhân kia triệt để ghi hận, chuyện này như thế nào vẫn chưa xong?
Lúc trước gã ta cùng kia nữ nhân vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, mọi người theo như nhu cầu, gã ta ở trên người nữ nhân kia cũng bỏ ta không ít, hơn nữa, từ sớm đã nói tốt, hảo tụ hảo tán, hiện tại ngược lại liền lôi ra không ít chuyện.
Mộc Phong khinh thường nhìn Diệp Lâm, cảm thấy tên này chính là nam nhân cặn bã: “Khẩu khí lớn như thế, ngươi có thể đại biểu Hội quán Taekwondo? Nói cho ngươi biết, ta không phải là muốn đến đánh nhau, chỉ là vì thu hồi khoản nợ ngươi thiếu.”
Nói ra, tất cả mọi người liền nhìn đến một đống giấy mà Mộc Phong móc ra từ trong túi, làm mất mặt mà kéo ở trên người Diệp Lâm: “Này là tiền thuốc thang của Lục Hữu Nghĩa, tổng cộng ba vạn năm ngàn lẻ bốn khối, chúng ta liền chịu thua thiệt chút, ngươi trả ba vạn năm ngàn liền đủ.”
Nếu Dương Lam Nhi biết rõ Mộc Phong đang ở trong lòng mắng Diệp Lâm là cặn bã nam, phỏng chừng sẽ cười đến rụng răng, điển hình là chó chê mèo lắm lông đúng không?
Diệp Lâm kia là chơi một người ném một người, sau đó còn thực sự đền bù tổn thất, còn Mộc Phong thì sao? Mỹ kỳ danh là tất cả đều là tình yêu trong lòng gã, một cái đều không thể bỏ qua, cuối cùng còn không phải là ở hưởng cuộc sống giàu sang? Cuối cùng cuối cùng, không phải là phải ra nước ngoài kết hôn, cho tất cả nữ nhân của gã một cái danh phận…
Loại biểu hiện này, Dương Lam Nhi thật không biết, gã cùng Diệp Lâm đến cùng ai cặn bã hơn ai?
Những người khác đương nhiên không biết rõ chút chuyện này, đang bị động tác cố chấp hống hống, ngang ngược lộ ra ngoài lời nói của Mộc Phong chấn động đến mức suy nghĩ có chút không xoay chuyển được. Hình ảnh hày, hai người này thật ra là đang quay phim đúng không?
Diệp Lâm giận quá hóa cười, đem hai tay bóp đến vang lên rắc rắc: “Muốn tiền thuốc thang? Tốt, chỉ cần mày có gan ở dưới tay tao sống qua mười chiêu.”
“Mười chiêu?” Mộc Phong nhướn mày, trong mắt hiện lên khinh thường: “Được a, chỉ hy vọng mày nói lời giữ lời.”
Hệ thống khiến Mộc Phong đem thực lực của Diệp Lâm hiểu rõ, mà Diệp Lâm đối với Mộc Phong, hoàn toàn không biết tí gì.
Dương Lam Nhi lắc đầu, ai thán bia đỡ đạn chính là tìm đường chết như thế, giống như Diệp Lâm trong tiểu thuyết, tự cho là đúng, cuối cùng là nâng cục đá đập chân chính mình, còn giỏi về đào hầm đem mình cấp chôn.
Còn như động tác Mộc Phong vừa mới từ trong túi móc ra hóa đơn chữa bệnh đơn, Dương Lam Nhi có chú ý tới, đó chỉ là che giấu.
Hệ thống giao dịch tự nhiên có mang theo ba lô cùng kho hàng, đã đầy đủ cho Mộc Phong sử dụng, đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao trong tiểu thuyết, Mộc Phong lại chướng mắt khuyên tai không gian trữ vật, vì gã không muốn làm việc quá vô bổ, ngược lại có thể đổi lấy tích lũy tương đối cao, dĩ nhiên là không chút do dự ra tay.
Mà công pháp mà Mộc Phong tu luyện, là ‘Chân Long Bá Vương Quyết’, kỳ thật cũng không thuộc về hệ thống tu chân, mà là phương pháp tu luyện của vị trí công nghệ cao, tạm thời còn không nhập môn, cũng đã có thể so với cấp một, sau khi chính thức nhập môn, chiến lực của Mộc Phong chạy thẳng tới cấp ba, mặc dù đẳng cấp của bản thân chỉ là cấp hai.
Điểm cường đại nhất của công pháp này chính là, luyện thể hung tàn, có thể để cho Mộc Phong càng ngày càng trâu bò vượt cấp tác chiến.
Dương Lam Nhi mãnh liệt hoài nghi, hệ thống nhất định muốn Mộc Phong sau khi đổi ra công pháp này mới có thể chính thức mở ra hệ thống, là sợ thân thể suy nhược của Mộc Phong căn bản không thể thừa nhận hệ thống vận chuyển, từ đó trước hết để cho Mộc Phong luyện công, sau đó mới mở ra các phương diện chức năng.
Dương Lam Nhi âm thầm châm chọc tự nhiên không biết rõ, nàng lại một lần nữa đoán trúng chân tướng, ở trong mắt hệ thống, thân thể của Mộc Phong cho dù so với người bình thường mà nói kỳ thật có cường tráng hơn, đó cũng là suy nhược, không cường hóa một chút, nó cũng không yên tâm vào tương lai.
Tâm tư cong queo mười tám khúc, đợi Dương Lam Nhi lần nữa lại đem sự chú ý kéo về trong sân là lúc, mười chiêu đã qua, không chỉ như thế, Diệp Lâm còn bị Mộc Phong giẫm nát dưới chân.
Đối với cái này, Dương Lam Nhi nhìn nhìn qua trần nhà của Hội quán Taekwondo, rất có chút không còn gì để nói, ngươi một cái cấp một trung kỳ, thế nhưng bị một cái vừa mới tiến cấp một đánh bại chỉ trong mười chiêu? Này vẫn còn là Mộc Phong cố ý làm mất mặt, mới chờ qua mười chiêu rồi đem người bắt lại …
Vậy mười lăm mười sáu năm kinh nghiệm đều luyện đến trong bụng chó sao?
Trước khi ra tay lần này, kinh nghiệm của Mộc Phong căn bản là số lẻ a!
Không phải là nói kém một tầng cũng có khác nhau rất lớn sao? Không phải là nói cấp một trung kỳ, kỳ thật có thể đánh nhiều người giai đoạn trước cấp một sao? Như thế nào đến trong tay nam chủ này lại giống như bã đậu thế?
Tình huống này, quả thật khiêu chiến chân lý, một chút cũng không khoa học…
“A, người này thân thủ rất tốt sao, Diệp Lâm thế nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ, như thế nào trước kia chưa nghe nói qua? Là niên cấp nào hệ nào thế?” Mộ Đình Đình kinh ngạc, kỳ thật cũng không có quá rõ, Diệp Lâm vì cái gì lại bị bại mau như thế, nhưng kết quả này đã xếp đặt ngay trước mắt.
Nghe vậy, Dương Lam Nhi nâng trán, trọng điểm không phải cái này có được hay không?
“Quả nhiên là người giỏi còn có người còn giỏi hơn, vô tận, trước kia cảm thấy Diệp Lâm rất lợi hại, hiện tại vừa nhìn, bất quá là mèo ba chân…” Bạch Hân nói lời nói sắc bén, cũng dẫn tới người bên cạnh tán thành.
Dương Lam Nhi thương cảm, kỳ thật Mộc Phong liền hy vọng đạt tới loại mục đích này, nhượng mọi người cho rằng thực lực của Diệp Lâm là rất không chịu nổi.
Đảng vây xem cũng không chịu nghĩ, Diệp Lâm nếu tính là yếu, người bình thường như thế nào là đối thủ?
“Này chính là Hội quán Taekwondo? Ha ha, võ thuật của quốc gia mình không học, hết lần này tới lần khác muốn đi học Mộc Nhất Quốc, khó trách yếu như thế.” Quả nhiên, Mộc Phong một câu lửa cháy đổ thêm dầu, chẳng những dẫn tới đảng vây xem tâm tình phẫn nộ, cũng triệt để đả kích khí thế của Hội quán Taekwondo.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến hội quán đều ào ào nghi hoặc, Taekwondo, tựa hồ cũng không có lợi hại như bọn họ suy nghĩ a! Ngược lại, còn đối với võ thuật của quốc gia mình sinh ra thật nhiều hứng thú.
Mặc kệ trong lòng đối với Mộc Phong có chán ghét, Dương Lam Nhi không thừa nhận cũng không được, trên một điểm này gã kỳ thật làm được rất tốt, dù sao phát huy mạnh võ thuật văn hóa của Hoa Hạ, lại kích thích lòng yêu nước của nhiều người trẻ tuổi.
Đương nhiên, tiểu thuyết nam chủ sao, phần lớn loại tình kết này là chính diện, nếu không, toàn bộ thiên văn nói không chừng sẽ bị phong sát (*xóa bỏ), cho nên, mặc kệ tác giả nghĩ như thế nào, chỉ cần phù hợp với méo mó của độc giả là được.
“Vị học đệ này, đánh cuộc Diệp Lâm vừa rồi đáp ứng, ta thay gã cấp, không biết học đệ có bằng lòng không?” Một thanh âm trong trẻo truyền đến, khiến tinh thần Dương Lam Nhi chấn động, cuối cùng cũng đi ra.
Chỉ thấy, một nữ nhân có cặp đùi thon dài, mặc một thân quần áo luyện võ, hai má hơi có chút mồ hôi, khiến y phục dán chặt thân thể, trực tiếp trình diễn màn ‘Y · phục · dụ · hoặc’.
Quả nhiên, đảng vây xem xôn xao một trận: “Ồ, đây không phải là Văn Khiết Nghi sao?”
“Cái gì, Văn Khiết Nghi? Hoa khôi thứ năm trên bảng mỹ nữ của trường kia?”
“A, khó trách, liên tục nghe nói Văn Khiết Nghi biết Taekwondo rất lợi hại, không nghĩ tới thế nhưng ở Hội quán Taekwondo.”
“Ồ, trước kia như thế nào chưa thấy qua? Nếu không ta sớm gia nhập Hội quán Taekwondo.”
“…”