Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều
Li Viện.
Lâm Thanh Thiển gõ gõ cửa, chỉ chốc lát, Cố bá đã ra mở cửa.
Nhìn thấy Lâm Thanh Thiển, biểu tình ông có chút chột dạ, cúi đầu nói, "Tam tiểu thư."
Sau ngày hôm qua, cô trèo tường nhìn trộm, làm sao không biết nguyên do chột dạ của Cố bá chứ, nhưng Lâm Thanh Thiển lại giả vờ mình không biết gì.
"Cố bá, bánh hoa mai hôm qua, Trường Canh ca ca có thích không?"
Âm thanh của Cố bá có chút run: "Hồi bẩm tam tiểu thư, thiếu gia rất thích.. Còn dặn dò lão nô, nếu gặp tam tiểu thư, phải thay ngài cảm tạ cô."
"Trường Canh ca ca thích là được, lần sau, Thu Đông có làm nữa, ta sẽ mang một ít qua cho Trường Canh ca ca."
Trong lòng Cố bá sợ hãi, không thể đoán được tâm tư của Lâm Thanh Thiển, chỉ có thể nói lời cảm tạ hết lần này đến lần khác.
"Mà này, hôm nay thân thể của Trường Canh ca ca đã khá hơn chưa?"
"Thiếu gia.." Trong mắt Cố bá lóe lên chút chột dạ, "Hôm nay thiếu gia đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn phải ở trong phòng nghỉ ngơi, sợ là vẫn chưa thể gặp mặt Tam tiểu thư."
Trong lòng Lâm Thanh Thiển cười ha hả mộ tiếng, hôm qua, còn ở trong sân luyện kiếm, cả người tinh thần phấn chấn, ngày hôm nay lại bảo là cần ở trong phòng nghỉ thêm, lừa ai hả.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ, thập phần lo lắng nói: "Thật sao? Nhưng, nghe được Trường Canh ca ca đã khá hơn một chút, ta liền yên tâm. Hôm nay, ta đặc biệt cố ý sai người mang chút ít canh bổ đến, phiền Cố bá chuyển giao cho Trường Canh ca ca giúp ta."
Cố bá do dự một chút, "Ta thay mặt đại thiếu gia cảm tạ tam tiểu thư."
Nhìn Cố bá tiếp nhận hộp canh bổ trong tay Xuân Hạ, Lâm Thanh Thiển cười tủm tỉm nói, "Uhm, vậy ta trở về trước, thay ta chuyển cáo lại một tiếng, ta hy vọng Trường Canh ca ca sẽ sớm khỏe lại."
"Vâng, tam tiểu thư."
Nhìn Lâm Thanh Thiển đã dẫn Xuân Hạ đi xa, Cố bá cau mày, nhìn hộp canh bổ ở trong tay một hồi lâu, sau đó đóng cửa lại quay trở vào bên trong viện.
Lúc này, Lâm Thanh Thiển mang theo Xuân Hạ trở về, lén lén lút lút đi về phía hòn giả sơn của ngày hôm qua, cô lại quen đường cũ, vén lên chiếc váy của mình, rồi leo lên phía trên, nhỏ giọng nói với Xuân Hạ bên cạnh, "Mau, giúp ta một tay."
Xuân Hạ biết bản thân mình không thể ngăn được Lâm Thanh Thiển, vì vậy, đành bước về phía trước hỗ trợ cô, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, sợ rằng cô không cẩn thận sẽ xảy ra tình cảnh ngoài ý muốn.
Lâm Thanh Thiển thuận lợi trèo lên hòn núi giả, nửa người nằm ở trên tường, nheo đôi mắt lại, liếc nhìn trong sân, lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Canh.
Một bóng dáng thon dài đứng bất động bên cạnh hồ sen, Cố bá đi đến phía sau hắn, gọi hắn một tiếng, hắn chậm rãi xoay người.
"Có chuyện gì?"
"Thiếu gia, hôm nay vị Tam tiểu thư đó lại đến, còn mang thêm canh bổ, rồi dặn dò lão nô chuyển cáo lời lại, bảo rằng hy vọng ngài sẽ mau chóng khỏi bệnh."
Cố Trường Canh nhíu mày lại, môi mỏng hơi mím, "Rốt cuộc, Lâm Thanh Thiển, cô ta đang có chủ ý quái quỷ gì đây?"
"Chuyện này.. Lão nô cũng không biết, nhưng lão nô có nghe các tỳ nữ ở trong biệt viện kia nói, ngày đó, Tam tiểu thư rơi xuống nước, liền bị nhiễm phong hàn. Sau khi bệnh nặng tỉnh lại, thì thái độ đối với mọi người cũng rất khác trước đây, giống nhưcả người đều thay đổi vậy.. Mấy lần cô ta đến đây, đối với thiếu gia.. đều rất khiêm nhường."
Cố Trường Canh không khỏi nghĩ đến biểu hiện rụt rè, sợ hãi của cô gái đêm đó ở bên cạnh hồ sen, kêu hắn là Ca ca.
Chẳng lẽ tính tình của một người, thật sự có thể thay đổi trong một sớm một chiều sao?
Lâm Thanh Thiển, cả người ghé vào đầu tường, tập trung tinh thần, nâng tai lên, cố gắng muốn nghe thử cuộc nói chuyện giữa hai người đó.
Cô bất giác kiễng chân lên, thân thể nhoài về trước một chút, vừa lo đãng, chân sơ ý bị trượt, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Mặc dù cô phản ứng nhanh chóng, ngồi xổm xuống trốn đi, nhưng cô nào hay biết, Cố Trường Canh vẫn có thể nhìn thấy hai búi tóc của cô.
Trong lòng Cố Trường Canh sáng tỏ, cười mỉa mai. Lâm Thanh Thiển cực kỳ ác độc, làm sao chỉ trong vài ngày lại có thể thay đổi được, chỉ e cô ta đang trăm phương nghìn kế nghĩ ra quỷ kế nào đó để mưu hại hắn đây mà.
Hôm qua, thì đưa bánh hoa mai, hôm nay lại mang canh bổ đến.. E rằng bên trong thật không đơn giản rồi.
Cố bá không nhận thấy được Lâm Thanh Thiển, chỉ thấy Cố Trường Canh vẫn luôn im lặng, ông hỏi: "Thiếu gia, vậy canh bổ của Tam tiểu thư, nên xử trí với nó như thế nào?"
"Phía sau hậu viện, dưới bức tường, có một cái lỗ, thỉnh thoảng sẽ có một vài tiểu cẩu chui vào, bá hãy đem canh đó vứt cho bọn chúng đi."
Lâm Thanh Thiển đang trốn sao hòn núi giả kia, cả người đang run như cầy sấy, cô.. cô bị Cố Trường Canh phát hiện rồi sao?
Qua một hồi lâu, không thấy động tĩnh gì, Lâm Thanh Thiển mới thận trọng thò đầu ra, nhìn vào bên trong viện, nhưng không thấy bóng dáng Cố Trường Canh đâu cả?
"Hở, đi đâu rồi? Bọn họ đi đâu rồi?"
Nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng trước sau như một, Lâm Thanh Thiển vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Canh, nhưng lại nhìn thấy Cố bá mang hộp canh bổ đem cho mấy con tiểu hắc cẩu, biểu tình trên mặt của nàng lập tức đông cứng lại.
"What the.."
* * *
Liễu Viện.
Sau khi Lâm Thanh Thiển quay trở lại, liền đuổi nha hoàn lui ra, một mình ở trong phòng, tức giận đi quanh nhà, trong miệng hùng hồn, nói năng đầy lý lẽ, lẩm bẩm một mình, "Rốt cuộc Cố Trường Canh muốn thế nào đây? Hôm đó, cô đến xin lỗi, thì hắn bảo cô cút, cô đem bánh hoa mai đến, thì hắn ném đi, cô mang canh bổ tới, thì hắn trực tiếp đem cho chó ăn, vậy cô còn có thể làm gì với hắn bây giờ đây.. a a a!
Lâm Thanh Thiển vắt hết óc để suy nghĩ, nhưng cũng không thể nghĩ ra cách nào để làm hài lòng Cố Trường Canh này.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tìm cơ hội gặp gỡ hắn, rồi nhìn vào ánh mắt hắn mà hành sự.
Cố Trường Canh đã đóng cửa không muốn gặp cô, nếu Lâm Thanh Thiển giống như nguyên thân mà dẫn người xông vào, chắc chắn sẽ là một hành động hủy hoại thiện chí.
Sau khi cân nhắc một hồi, Lâm Thanh Thiển quyết định sẽ tạo ra cơ hội ngẫu nhiên để gặp gỡ Cố Trường Canh.
Sáng sớm, Lâm Thanh Thiễn đã dẫn Xuân Hạ đến phía sau hòn núi giả, ngồi xổm ở đó chờ, chỉ cần cô ngồi chờ, Cố Trường Canh vừa ra khỏi cửa, cô liền tiến đến giả vờ tình cờ gặp nhau, để chào hỏi.
Lần ngồi xổm này chờ đến hai canh giờ, Lâm Thanh Thiển lạnh đến mức phải sưởi ấm đôi tay của mình, Xuân Hạ thấy vậy, liền khuyên nhủ:" Bên ngoài lạnh lắm, thân thể tiểu thư yếu ớt, không bằng cô đi về trước, để nô tỳ ở lại trông coi, nếu Cố Trường Canh ra tới, nô tỳ lập tức trở về thông báo cho người. "
Khóe miệng Lâm Thanh Thiển giật giật, làm vậy thì còn gì là tình cờ gặp hắn nữa, có chăng gặp quỷ thì có.
" Không cần, trên người ta có áo choàng, không cảm thấy lạnh, chờ thêm chút nữa, chúng ta sẽ quay về. "
Trời xanh quả nhiên không phụ lòng người, đợi gần ba canh giờ, cửa viện Li viện liền mở ra, Cố Trường Canh một thân quần áo màu xanh lá nhạt bước ra, Lâm Thanh Thiển còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy hắn xoay người đi đi về hướng ngược lại.
Lâm Thanh Thiển nghiến răng một cái, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, tất nhiên cô không thể bỏ lỡ nó một cách vô ích được, vì thế liền không nghĩ ngợi gì, mà đi theo.
Theo sau Cố Trường Canh, một đường đến tận cửa sau của Phủ Thừa tướng.
Trời lạnh giá rét, phía cửa sau không một bóng người, Cố Trường Canh không chút do dự, mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Thanh Thiển cũng đang muốn đi theo ra ngoài, vẻ mặt Xuân Hạ lo lắng ngăn cô lại," Tiểu thư, không được, không có sự cho phép của phu nhân, nữ quyến tự tiện ra khỏi phủ, chính là phạm vào gia quy! "
" Em xem, nơi này không một bóng người, em không nói, ta không nói, mẫu thân sẽ không biết. "
" Nhưng mà.. "
Lời của Xuân Hạ chưa nói được một nửa, thì đã bị Lâm Thanh Thiển lôi kéo tay đi ra ngoài cửa," Đừng có nhưng gì nữa, người đã không thấy luôn rồi nè, đi mau, có việc gì, về rồi lại nói. "
Hai người lén lút đi ở phía sau Cố Trường Canh, thấy hắn quẹo vào một cửa tiệm được gọi là" Kim Ngân Trai ".
" Xuân Hạ, "Kim Ngân Trai" là cửa tiệm gì vậy? "
" Nô tỳ có nghe Lý ma ma nhắc đến, đây là một trong những cửa tiệm chuyên bán trang sức nổi tiếng nhất kinh thành, rất nhiều trang sức của phu nhân và tiểu thư được làm ở đây. "
" Tiệm nữ trang? "Cố Trường Canh hắn đến tiệm nữ trang này làm gì?"
Lâm Thanh Thiển lẩm bẩm, nghĩ cả trăm lần, cũng không lý giải nổi.