Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều
Cố bá giật mình, "Lời Tam tiểu thư nói là thật sao?"
Lâm Thanh Thiển gật gật đầu, "Là thật, ta biết ông rất lo lắng cho Trường Canh ca ca, nhưng tổ mẫu đang rất tức giận, hỏa khí lại chưa biến mất, hiện giờ nếu ông qua đó tìm bà, đương nhiên chỉ có thể thêm dầu vào lửa, không duyên không cớ, bị trách phạt cũng không tính đi, nhưng nếu tổ mẫu vẫn còn tức giận, liền sẽ giận chó đánh mèo, Trường Canh ca ca hẳn sẽ không có kết quả tốt đâu."
Lời nói của Lâm Thanh Thiển khiến cho Cố bá phải giật mình một cái, trong lòng tự trách, suýt chút nữa ông đã làm hại thiếu gia rồi.
Cố Bá cảm kích, khom lưng hành lễ, "Lão nô, thay đại thiếu gia cảm tạ Tam tiểu thư."
Lâm Thanh Thiển vội vàng đỡ Cố bá dậy, "Cố Bá, đừng mà, ta không giúp gì được cho Trường Canh ca ca cả, ban đêm chỉ có thể lén lút bí mật đem một chút thức ăn qua đó thôi."
"Việc này đối với thiếu gia mà nói, đã là sự trợ giúp lớn lao, lão nô nhất định sẽ khắc ghi ân tình này của tam tiểu thư."
Lời nói của Cố bá rất chân thành, nhưng Lâm Thanh Thiển lại có chút xấu hổ, bởi vì cô đối tốt với Cố Trường Canh, thật ra đều là vì mục đích riêng mà thôi.
Giấu xuống tâm tư, Lâm Thanh Thiển nhẹ nhàng nói: "Cố bá, ông hãy trở về Li Viện đi, an tâm đợi Trường Canh ca ca quay trở về. Ông yên tâm, đêm nay, ta cũng canh lúc thị vệ không chú ý, sẽ đến thăm huynh ấy."
Cố bá liên tục nói lời cảm tạ, rồi nhìn theo bóng dáng của Lâm Thanh Thiển đã rời đi, sau đó xoay người quay trở về Li Viện.
Trên đường đi, trong lòng Cố bá dâng lên rất nhiều cảm xúc, mấy năm qua ăn nhờ ở đậu trong Lâm gia, làm sao ông không hiểu được, người đi trà sẽ lạnh, trong Lâm gia, không một ai đối đã thiệt tình với thiếu gia.
Mà nay, ông lại thấy được, Lâm Thanh Thiển chính là một ngoại lệ.
* * *
Cảnh Lan Uyển.
Ngay khi Lâm Thanh Thiển vừa đi khỏi, thì sau đó, nha hoàn ở cửa đã nhỏ giọng dò hỏi: "Trương ma ma, Tứ tiểu thư tới."
Trương ma ma nhìn về phía lão phu nhân đã nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
"Tứ tiểu thư."
Ngoài cửa, một vị thiếu nữ trạc tuổi xấp xỉ với Lâm Thanh Thiển, thân vận váy áo màu vàng nhạt, mắt ngọc mày ngài, trong mắt tràn đầu nụ cười, trên người là hơi thở sinh động, đặt biệt khiến cho người nhìn cũng phải yêu thích.
Nàng cười nói: "Trương ma ma, tổ mẫu có ở bên trong không? Ta nghe nói, chứng bệnh đau đầu của tổ mẫu lại tái phát, liền đem chè hạt sen do chính tay mình làm, ta nghĩ, sau khi tổ mẫu ăn nó, chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại nha."
"Tứ tiểu thư, lão phu nhân đã nghỉ ngơi, chi bằng tứ tiểu thư để lại chè hạt sen này, chờ lão phu nhân tỉnh lại, nô tỳ sẽ bẩm báo lại cho phu nhân hay."
Lâm Thanh Nhu kinh ngạc, hỏi, "Tổ mẫu ngủ rồi sao?"
Tật bệnh của Lão phu nhân, thường sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng hôm nay, mới là buổi trưa, thì bà đã ngủ say rồi.
"Vâng, vừa rồi, tam tiểu thư có đến thỉnh an lão phu nhân, thấy lão phu nhân bị đau đầu, liền đem thủ pháp xoa bóp ở trong sách ra dùng thử, sau thời gian nửa nén hương, lão phu nhân đã cảm thấy thoải mái lên khá nhiều."
Trong mắt của Lâm Thanh Nhu lóe lên chút dị sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, vẫn nở ra một nụ cười hồn nhiên.
"Biết được tổ mẫu có thể tốt lên, ta an tâm rồi, vậy.. chè hạt sen này ta mang về trước, Trương ma ma thay ta nói với tổ mẫu một tiếng, ngày khác, Thanh Nhu lại đến thỉnh an tổ mẫu."
"Vâng, nô tỳ chắc chắn sẽ đem lời tiểu thư báo lại cho lão phu nhân.
Bước chân Lâm Thanh Thu nhẹ nhàng rời khỏi Cảnh Lan Uyển, hồn nhiên như không hề có chút tâm cơ nào, cho dù trong lòng có suy nghĩ cái gì, thì trên mặt vẫn là bộ dáng hồn nhiên, khó trách, lão phu nhân đối với đứa cháu của thiếp thất này lại sủng ái đến như vậy.
Ra khỏi Cảnh Lan Uyển.
Nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt của Lâm Thanh Nhu dần dần tắt hẳn, vẻ trầm ngâm không hợp với lứa tuổi hiện tại của nàng.
Nha hoàn Hương Lan ở phía sau, đoán ra được tâm tư của nàng, liền thấp giọng nghi hoặc hỏi:" Tiểu thư, từ trước đến nay, quan hệ của Lão phu nhân và tam tiểu thư đều không tốt, vì sao cô ta lại chủ động đến thỉnh an lão phu nhân? Vả lại còn biết xoa bóp, mà ngự y trong cung xoa bóp cho lão phu nhân còn chưa trị khỏi chứng bệnh đau đầu lâu năm của lão phu nhân nữa là. "
Lâm Thanh Nhu khẽ hừ một tiếng, buông một câu nói mang theo ý vị không rõ," Xem ra, ta nên chọn ngày, rồi đến viện của Tam tỷ ngồi chơi một lát rồi. "
* * *
Liễu Viện.
Xuân Hạ, trong lòng trước sau vẫn không yên, cứ đứng chờ ở cửa, thấy Lâm Thanh Thiển trở về, liền mới thở phào nhẹ nhõm.
" Tiểu thư. "
Lâm Thanh Thiển khẽ gật đầu, làm sao không hiểu Xuân Hạ là đang lo lắng cho mình, cô cười nói," Không có việc gì đâu, ta chỉ nói với Cố bá mấy câu thôi, vào đi, ta đói bụng rồi, xem Thu Đông chuẩn bị cơm trưa gì cho ta đây. "
Xuân Hạ đi theo sau Lâm Thanh Thiển bước vào trong, Lý ma ma thấy trong tay Xuân Hạ có tổ yến và hộp bánh hoa quế, trong mắt chợt lóe, cười chạy lại.
" Tiểu thư, cô là từ trong viện đại tiểu thư trở về sao? "
Trong mắt người ngoài, toàn bộ người của Lâm gia, thì chỉ có Lâm Thanh Vu là đối tốt với Lâm Thanh Thiển mà thôi, bởi vì Lâm Thanh Vu thường xuyên sẽ đưa qua đây một chút y phục, trang sức và thức ăn, cho nên Lý ma ma mới suy đoán, cô từ trong viện Lâm Thanh Vu mà trở về.
Lâm Thanh Thiển lười biếng trả lời, nhưng Xuân Hạ đã thẳng đường, nói:" Tiểu thư là từ trong viện của Lão phu nhân về, đây đều là lão phu nhân thưởng cho tiểu thư. "
Lý ma ma giật mình kinh ngạc," Đây đều là của lão phu nhân thưởng cho tiểu thư sao? "
" Đương nhiên! "
Bởi vì Lâm lão phu nhân không thích tiểu thư, rất nhiều người trong nhà họ Lâm đều có tầm ảnh hưởng và nhiều tâm tư, bây giờ tiểu thư được trọng thưởng, Xuân Hạ nghĩ, ngày sau những người đó còn dám đến khinh thường tiểu thư của nàng không ha!
Không biết là cố ý hay là vô tình, Lâm Thanh Thiển ở trước mặt Lý ma ma nói," Tổ mẫu thưởng bánh hoa quế, để lại một nửa trong phòng cho ta, còn một nửa, em và Thu Đông dùng đi. "
" Đa tạ tiểu thư. "
Lâm Thanh Thiển dẫn Xuân Hạ đi vào phòng, cũng không thèm nhìn Lý ma ma một cái.
Lý ma ma đứng hận đến nghiến răng, chua xót, phỉ nhổ mắng:" Xuân Hạ và Thu Đông, hai tên tiểu đề tử, không biết đã cho tiểu thư uống mê hồn thang gì, bây giờ, lại dám cỡi lên đầu ta, chờ mà xem! "
* * *
Ban đêm.
Lâm Thanh Thiển ngáp vài cái, buồn ngủ nói:" Chờ ta nghỉ ngơi xong, các em cũng về phòng bên nghỉ đi, không cần ở đây chờ nữa, nếu có tiểu đêm, ta sẽ cho gọi hai em. "
Xuân Hạ và Thu Đông cũng không nghĩ nhiều, hầu hạ Lâm Thanh Thiển nằm xuống, hạ rèm, thổi tắt nến, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, người vừa mới buồn ngủ liền lập tức mở mắt ra, trong mắt lấp lánh những tia sáng, nào có chút buồn ngủ gì chứ.
Nghe được phòng bên đã yên lặng, Lâm Thanh Thiển nhẹ nhàng mặc vào xiêm y.
Sợ lại bị gọi là chuột, đêm nay cô không dám đến hỏa phòng lấy trộm thức ăn, mà thay vào đó, cô lấy nửa hộp bánh ngọt mà sáng nay lão phu nhân ban thưởng cho, lẳng lặng mở cửa đi ra ngoài.
Ngựa quen đường cũ, tránh hết thị vệ tuần tra ban đêm, Lâm Thanh Thiển lại vào phòng chứa củi bằng đường cửa sổ.
Vừa rồi, cô cố ý đi một vòng quanh cửa phòng chất củi, nhìn thấy thị vệ trông coi đã ngủ say như đêm qua, vì vậy Lâm Thanh Thiển mới tự tin đẩy cửa sổ ra, leo vào.
Cửa sổ truyền đến động tĩnh, Cố Trường Canh đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nhúc nhích, không cần nghĩ, cũng có thể đoán, người đến là ai.
Hình ảnh đêm qua nhanh chóng lướt qua đầu hắn, sắc mặt liền có chút thay đổi, môi mỏng mím chặt lại, vẫn là khuôn mặt tuấn tú ấy.
Lâm Thanh Thiển đi đến bên cạnh của Cố Trường Canh, nhẹ giọng thì thầm:" Trường Canh ca ca! "
Cố Trường Canh nhắm mắt lại, vẫn chưa nhúc nhích, nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng tan, thì Lâm Thanh Thiển thực sự cho rằng hắn đã ngủ rồi.
Cố Trường Canh làm ngơ cô, cô cũng không giận, ngồi xuống bên cạnh hắn, cười cười nói:" Trường Canh ca ca, ta mang chút bánh hoa quế nè, hương vị rất ngon, huynh nếm thử xem? "
Cố Trường Canh không thèm để ý, Lâm Thanh Thiển liền cầm lấy một khối bánh hoa quế đưa tới bên miệng hắn, nhẹ giọng nói:" Trường Canh ca ca, huynh nếm thử đi, nó thực sự rất ngon nha. "
Vị ngọt thơm thơm xộc vào xoang mũi, khiến sắc mặt Cố Trường Canh có chút nóng lên, hắn quay mặt đi, lạnh lùng nặn ra hai chữ," Không ăn!"