Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 7




Tạ Tri Phỉ:【 Hoa tươi.jpg 】

Ôn Bình Hàn:【 Sao cô biết số của tôi? 】

Bên kia không phản hồi tin nhắn nhưng nàng cũng không sốt ruột, về văn phòng thu thập đồ đạc tan làm trước.

Điện thoại không ngừng nhận tin nhắn mới, phần lớn là tin của khách hàng, một số ít là tin từ group chat công việc, nếu nàng có thời gian thì sẽ đọc hết để tránh khách hàng phải đợi lâu.

Đang đi trên đường, nàng nhận được cuộc gọi từ bạn thân, bên kia hỏi: "Tớ chuẩn bị đủ tiền rồi, cậu muốn nhận khi nào?"

Cô ấy là Ngô Thiến Thiến, bạn cùng phòng đại học của nàng, có mối quan hệ khá tốt nên cho dù không làm việc cùng một nơi cũng thường xuyên liên lạc. Cùng vì thế, khi Ôn Bình Hàn tìm đến cô để mượn tiền trả tiền đặt cọc nhà, cô ngay lập tức đáp ứng, hôm nay vừa mới rút tiền từ các sản phẩm tài chính.

Ôn Bình Hàn vừa cảm động vừa thấy có chút áy náy: "Ngại quá, phiền cậu quá rồi...nhưng lần này chắc tớ không mua căn này được."

"Sao thế?!"

Ôn Bình Hàn có chút bất lực cười gượng: "Tớ bị lãnh đạo quấy rối tình dục."

"Cái gì?! Cậu không sao chứ? Có muốn báo cảnh sát không?" Ngô Thiến Thiến ở đầu dây bên kia rất kích động "Khỉ thật, sao lại vướng vào loại biến thái này?"

"Chưa báo cảnh sát được, tớ không có chứng cứ."

Ngô Thiến Thiến thấy khó chịu rồi mắng vài câu thô tục, có chút buồn lo nói: "Hay là cậu trở lại làm giáo viên đi, khảo biên đối với cậu hẳn không khó, hoàn cảnh trường học đơn thuần hơn nhiều so với công ty kia, mình thấy cậu xã giao mỗi ngày mà mệt dùm."

Lời này nếu chưa nghe đến mười lần thì cũng nghe được tám lần, mỗi lần công việc của Ôn Bình Hàn gặp khó khăn hoặc thất bại, mọi người đều vội vàng khuyên nàng đổi công việc khác thoải mái hơn.

"Mặc dù lương nghề giáo không so nổi với mức lương cao hiện tại của cậu, nhưng ít nhất nghề này ổn định và không cần bận tâm quá nhiều chuyện. Hơn nữa làm cô giáo dễ tìm đối tượng, cậu nhìn lại mình xem, một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng đến giờ vẫn độc thân, có hợp lý không?"

"Nhưng tớ thiếu tiền." Ôn Bình Hàn đáp y như cũ, Ngô Thiến Thiến vẫn bị những lời này khiến cho không nói nên lời.

Là bạn cùng phòng, đương nhiên nàng biết Ôn Bình Hàn thiếu tiền đến mức nào. Trái ngược với nàng có gia đình hạnh phúc nên có thể thoải mái chọn nghề nuôi sống bản thân, trong nhà Ôn Bình Hàn không có tiền, mà cho dù có cũng sẽ không cho nàng một đồng nào.

Suốt bốn năm đại học, Ôn Bình Hàn đóng học phí bằng các khoản vay sinh viên và làm việc bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt. Trong khi các bạn cùng lớp đang tận hưởng cuộc sống đại học tự do hạnh phúc thì nàng đang đi khắp nơi tìm việc bán thời gian, bận đến mức không có thời gian làm việc khác.

Sau khi thực tập ở một trường cấp hai hơn nửa năm rồi tốt nghiệp, Ôn Bình Hàn kiên quyết đổi sang nghề tiêu thụ, nghề này nếu làm tốt có thể kiếm không ít, cao hơn nghề giáo viên chân chất rất nhiều.

Ôn Bình Hàn luôn mong muốn có một căn nhà riêng của mình, nên lúc nàng ngỏ ý muốn vay tiền Ngô Thiến Thiến mua nhà, Ngô Thiến Thiến đồng ý ngay tắp lự.

"Vậy bây giờ cậu tính sao?" Ngô Thiến Thiến bắt đầu thấy lo lắng "Cậu còn đang trong thời điểm quan trọng để thăng chức nữa chữ...khoan đã, đừng nói tên lãnh đạo kia là kẻ mấu chốt có quyền quyết định cậu được thăng chức hay không nha?"

"Đúng vậy." Ôn Bình Hàn cười khổ "Nên lần này khả năng cao là không mua được nhà rồi."

"Đáng ghét! Hay là tớ giúp cậu báo cảnh sát?" Ngô Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi nói "Trên hắn còn có lãnh đạo khác không?"

"Cảm ơn cậu, nhưng việc này không liên quan đến cậu, có tham dự cũng vô dụng. Lo làm việc cho tốt đi, xong việc tớ sẽ gọi cho cậu." Ôn Bình Hàn cười cười, lo lắng trong lòng cũng bớt đi dưới sự quan tâm của nàng.

Hôm sau có cuộc họp định kỳ, công ty yêu cầu ăn mặc chỉnh tề, nàng mặc áo sơ mi quần tây, sau khi cuộc họp kết thúc là người đầu tiên rời phòng họp, tuyệt đối không để Ngô tổng có cơ hội mở lời.

Khi đi ngang phòng nhân sự, nàng đi chậm lại, do dự một chút. Đột nhiên cửa phòng mở ra, người bước ra là lãnh đạo cũ của nàng đang làm thủ tục từ chức.

"Đồng tỷ." Đột nhiên Ôn Bình Hàn gọi cô lại, trong mắt có chút không cam lòng "Buổi tối chị có rảnh không ạ? Em mời chị bữa cơm."

"Được chứ." Đồng tỷ cười nói.

Buổi tối, hai người ngồi đối diện nhau trong quán lẩu.

Đồng tỷ nhấp một ngụm rượu, nhìn người đối diện rồi cười nói: "Em trưởng thành nhanh thật. Mới hôm nào còn lén lau nước mắt khi thua đơn hàng đầu tiên."

"Vâng ạ, nhưng nếu không có chị luôn giúp đỡ thì em cũng không thích ứng nhanh với công việc được như vậy." Ôn Bình Hàn cũng hoài niệm theo.

Đồng tỷ là quản lý cũ của nàng, tình nguyện hướng dẫn người mới, không tham công cũng rất thân thiện với cấp dưới giúp mọi người rất có động lực làm việc, hiện tại cô ấy đột ngột từ chức, mọi người đều muốn mời cô ấy bữa cơm.

"Chị đã tìm được nơi làm mới chưa?" Ôn Bình Hàn quan tâm nói "Chị sẽ chuyển đến công ty nào? Nói không chừng tương lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."

"Không có chuyện đó đâu." Đồng tỷ cười gượng.

Ôn Bình Hàn sửng sốt: "Đừng nói chị sẽ nghỉ việc luôn chứ?"



"Đúng vậy."

Ôn Bình Hàn rất ngạc nhiên, dù gì đi chăng nữa Đồng tỷ cũng là quản lý thị trường, sẽ không từ chức một cách bốc đồng như vậy, nhưng có lẽ chị ấy có việc riêng nên nàng cũng không tiện hỏi thêm.

Hai người tiếp tục vừa ăn vừa tán gẫu, nhưng đến khi câu chuyện dần kết thúc Đồng tỷ lại nhìn ra bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại nói không được của nàng, quan tâm hỏi: "Em có chuyện muốn nói sao?"

Ôn Bình Hàn gật đầu, nhìn cô một lúc rồi mới ngập ngừng hỏi: "Đồng tỷ, nếu em nói...Ngô tổng quấy rối tình dục em thì chị có tin em không?"

Đồng tỷ từ từ mở to hai mắt, nhìn nàng tỏ vẻ không thể tin được.

Danh tiếng Ngô tổng ở công ty rất tốt, bình thường luôn cư xử như một quý ông, diện mạo cũng không tệ, các nhân viên nữ đều nói hắn tốt hơn nhiều so với nhóm lãnh đạo bụng bia, lương một năm cao, danh hiệu người đàn ông độc thân vàng không phải là nói suông.

Nên nếu ai đó tố cáo Ngô tổng quấy rồi họ, hẳn sẽ bị người khác chê cười -- Cô nói đùa à, với điều kiện của Ngô tổng thì tìm bạn gái kiểu gì chẳng có? Còn cần quấy rối một nhân viên quèn như cô?

Ôn Bình Hàn đã tưởng tượng viễn cảnh đó nên mới chọn Đồng tỷ sắp nghỉ việc để tâm sự.

"Đồng tỷ, nếu chị không tin em..." thì nàng cũng thật sự không có cách nào, dù sao cũng không có bằng chứng cụ thể.

"Chị tin."

Ôn Bình Hàn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy trên khuôn mặt vô cảm của Đồng tỷ hiện lên một tia oán hận.

"Em nghĩ vì chuyện gì chị đột nhiên nghỉ việc, vứt bỏ tiền đồ tốt đang có?"

*

Đại lộ kéo dài nay đã tắc nghẽn vì tắc đường, người đi bộ bên đường vội vã bước đi. Ôn Bình Hàn bước đi như người mất trí, trong đầu liên tục vang vọng lời nói của Đồng tỷ.

"Chị phải kết hôn cùng bạn trai, chị không chịu nổi nữa."

"Một năm trước chị bị hắn quấy rối, chị đã nghĩ đến chuyện phản kháng. Nhưng hắn ta là viên chức cấp cao, chị cũng tra luật, trong luật có ghi cho dù tình tiết nghiêm trọng đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ bị giam nửa tháng, nhưng công ty sao có thể để một giám đốc thị trường bị giam giữ lâu như vậy, lúc ấy hắn còn đang phụ trách một dự án rất quan trọng, em nghĩ xem công ty sẽ đứng về ai?"

"Hắn ngồi được đến vị trí này, trong công ty từ lâu đều là người của hắn, bộ phận nhân sự cũng có quan hệ tốt với hắn, chị không dám nói lời nào, nếu không người đầu tiên bị khai trừ sẽ là chị mất."

"Tên này, chính là một con hồ ly đạo đức giả, ngoài mặt giả làm người đoan chính, khiến mọi người không phòng bị với hắn."

"Đối tượng hắn ra tay đều là những nhân viên đã ổn định trong công ty, hoặc là người biểu hiện bình thường để dễ cho hắn khống chế, một tên chuyên gia lừa tình. Đáng nói hơn, hắn sẽ không tìm những nhân viên xinh đẹp, như vậy một khi người bị hại muốn tố cáo cũng sẽ không có ai tin. Chị không ngờ em đẹp như vậy mà hắn cũng...Nên chị đoán hắn từ lâu đã có tà tâm với em, cuối cùng cũng chờ đến ngày em chuẩn bị thăng chức."

"Buồn cười ở chỗ nạn nhân còn không cảm thấy mình đang bị quấy rối, chỉ nghĩ đó là tán tỉnh nam nữ thông thường, chưa kể đến chuyện người có lợi nhất là hắn ta."

"Em có biết chuyện gì còn nực cười hơn không? Để dời đi sự chú ý của, thậm chí...thậm chí chị còn cố ý khiến hắn chú ý đến người khác. Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó, chị cũng biết chị thật kinh tởm mà, cho nên chị mới từ chức, chị thật sự chịu không nổi."

"Còn chuyện em muốn báo cáo việc này lên ban giám đốc, như chị vừa nói với em thôi, đám lãnh đạo công ty này chỉ coi trọng lợi nhuận, chúng ta chỉ là những nhân viên quèn, sao có thể so với người có thể mang đến lợi ích cao cho công ty như hắn? Còn chưa nói đến quản lý thị trường mới đến là một đại tiểu thư không hề có kinh nghiệm làm việc, cô ta đến chỉ để chơi, thậm chí chỉ đến công ty vài lần, em nghĩ xem người như vậy sẽ giải quyết chuyện của em sao?"

"Bình Hàn, chuyện này không phải em muốn là được, bỏ cuộc đi."

Nàng trong vô thức đi đến cửa hàng tiện lợi, vào trong mua ly cà phê rồi ngồi ngẩn người bên cửa sổ, không chú ý đến cô gái vừa đi qua trước mặt, cô gái nọ chợt ngoái đầu lại nhìn nàng.

"Chào..." Tạ Tri Phỉ vui vẻ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ đột nhiên nằm lên bàn, vùi đầu vào tay, bất động.

Cô tiến lại, dạo quanh người nọ một vòng, nhưng cũng sợ nhận nhầm người nên ngồi xuống bên cạnh.

Lúc Ôn Bình Hàn ngẩng đầu lên, nhận ra bên cạnh nhiều hơn một người mà hoảng hốt.

"Sao cô ở đây? Đến đây từ lúc nào vậy?"

"Mới đến..." Tạ Tri Phỉ đang nói thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khóe mắt đỏ hoe của nàng "Sao chị lại khóc?"

Ôn Bình Hàn vội quay đầu như, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Cô nhìn nhầm rồi."

Tạ Tri Phỉ theo bản năng cho rằng tên Cố Chi Chương *Vương Bát Đản kia là thủ phạm, dù sao về sau nữ chính thường xuyên khóc vì nam chính, bỗng dưng tức giận mắng: "Đàn ông thối."

*Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh - Theo chiase.org.

Ôn Bình Hàn không hiểu chuyện gì nên quay sang nhìn cô: "Cô nói gì cơ?"

"Em nói, mấy kẻ ức hiếp chị đều là đàn ông thối."



Sắc mặt Ôn Hình Hàn thay đổi, nhìn về phía cô: "Sao cô nói vậy?"

"Không nói vậy thì nên nói là gì? Súc sinh chăng?"

Ôn Bình Hàn nhịn không được bật cười: "Đúng, chính là súc sinh."

"Đáng hận!"

"Đúng, đáng hận!"

"Đám thối nát!"

"Đúng, đám..." Ôn Bình Hàn bỗng nghẹn lại, nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của cô mà nhịn cười không được: "Cô tức giận như vậy làm gì?"

"Đương nhiên em phải giận rồi, chị là chị em tốt của em, ức hiếp chị cũng là ức hiếp em! Chị nói em biết, là ai ức hiếp chị? Có phải Cố Chi Chương không?"

"Không phải."

Tạ Tri Phỉ trộm hỏi hệ thống: 【 Ai ức hiếp cô ấy? 】

Hệ thống: 【 Chuyện này không liên quan đến tuyến tình cảm nam chính nữ chính, không thể spoil. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Hệ thống thối! Đám người thối! 】

Hệ thống: 【... 】May thật, tôi không phải loại đó.

Ôn Bình Hàn không nói nên Tạ Tri Phỉ cũng không hỏi ra.

Một lúc sau, Ôn Bình Hàn nghe Tạ Tri Phỉ hỏi: "Chị ơi, đi ăn hải sản không?"

"...Tôi no rồi."

Ba phút sau, Ôn Bình Hàn nhìn cô ăn hết một ly mì, ngạc nhiên hỏi: "Trễ vậy rồi mà cô còn chưa ăn?"

"Em vội quá nên quên, tiện đường đến nơi gần đây xử lý việc." Tạ Tri Phỉ nói.

Hai người đứng ở cửa chào tạm biệt nhau, Tạ Tri Phỉ vẫn chưa bỏ cuộc hỏi: "Chị không cần em đưa đi thật sao?"

"Không cần, không xa đâu, cô lái xe cẩn thận."

"Được!" Tạ Tri Phỉ có chút vui "Đây là lần đầu chị nói lái xe an toàn với em!"

Ôn Bình Hàn không hiểu chuyện này có gì đáng vui như vậy, xoay người rời đi hướng khác.

Tạ Tri Phỉ bật cười, trên đường trở về cô nhận được tin nhắn từ Cố Chi Chương.

Cố Chi Chương: 【 Tiểu Phỉ, anh định chính thức theo đuổi Ôn Bình Hàn, em có đề nghị gì không? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Đề nghi anh đừng theo đuổi. 】

Cố Chi Chương: 【? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Là như vầy, dường như chị ấy đang gặp chút chuyện, chắc tạm thời không để ý đến sự theo đuổi của anh đâu, nên anh tốt nhất đừng nên vội vàng vậy. 】

Cố Chi Chương: 【... 】

Cố Chi Chương: 【 Cô ấy gặp chuyện gì? Không chừng anh có thể giúp. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Táo bón anh cũng giúp được? 】

Cố Chi Chương:【 Coi như anh chưa nói gì. 】

Sau khi về nhà, Tạ Tri Phỉ sắp xếp lại toàn bộ văn kiện trên bàn trà, nhóm các văn kiện cần xử lý gấp chung với nhau, sau cùng theo thói quen check mail một lần.

Vừa nhìn đã thấy ngay một mail được gửi cách đây 20 phút.

"Gì? Là mail ẩn danh sao?" Tạ Tri Phỉ thấy lạ mà nói.