Ôn Bình Hàn còn chưa kịp đáp thì Tạ Hoành Húc ngồi ở vị trí chủ tọa bỗng ho khan một tiếng, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ấy.
Tạ Hoành Húc biết buổi mai mối hôm nay khó có thể tiếp tục được nữa, đành để bọn trẻ làm theo ý thích: "Người trẻ các con khó có dịp tụ tập với nhau, lão già này không quấy rầy nữa. Tiểu Phỉ, chiêu đãi khách cho tốt."
"Vâng ạ, bố cứ nghỉ ngơi trước, nhưng nhớ không được lén hút thuốc đó." Tạ Tri Phỉ dặn dò.
"Biết rồi!" Tạ Hoành Húc hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu.
Trưởng bối vừa đi, mọi người đều thả lỏng, đặc biệt là Lệ Phong người không quen thuộc với Tạ gia nhất, cũng là người không mời mà đến, hắn lập tức quay sang Triệu Tiểu Tĩnh hỏi lý do chia tay, chỉ sau vài câu nói mà cả hai đã cãi nhau to.
Thấy vậy, những người khác đều khôn ngoan chọn cách đứng dậy rời khỏi hiện trường để tránh liên lụy.
Lý Hồng Ngạn muốn tìm Cố Chi Chương tâm sự, nhưng thấy hắn vẫn luôn bám theo Ôn Bình Hàn, quan sát một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra điều đó, nhân lúc Tạ Tri Phỉ rót rượu mời mọi người, hắn khẽ hỏi: "Dường như Cố Chi Chương rất có hứng thú với bạn cô?"
"Đúng." Tạ Tri Phỉ quay sang nhìn thì thấy Cố Chi Chương như Shiba Inu bám theo Ôn Bình Hàn, mà Phương Ninh Thù lại bám theo sau Cố Chi Chương, tạo thành cái bùng binh nhỏ.
Mà phía bên này, Triệu Tiểu Tĩnh và Lệ Phong vẫn đang cãi nhau, Triệu Tiểu Tĩnh rút ra một điếu thuốc, Lệ Phong châm thuốc cho cô rồi cả hai vừa hút thuốc vừa cãi nhau.
"..." Tạ Tri Phỉ rót rượu cho hắn, bất đắc dĩ cười: "Khiến anh chê cười rồi."
Lý Hồng Ngạn nhìn bộ dạng Cố Chi Chương rồi nói: "Tôi cũng góp vài trò vui mà."
Tạ Tri Phỉ mỉm cười.
"Không phải cô thích cậu ấy sao? Thấy cậu ấy như vậy mà không có cảm giác gì sao?" Bỗng Lý Hồng Ngạn khẽ hỏi.
"Sao anh biết?" Tạ Tri Phỉ tò mò, theo nguyên tác thì chuyện nàng thích Cố Chi Chương, ngoại trừ nhóm chị em biết, còn lại không ai biết kể cả Tạ Hoành Húc.
"Tiễn Nhạc Yên là em họ của tôi." Lý Hồng Ngạn nói.
Tạ Tri Phỉ ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhớ ra người này, là một trong những chị em thời trung học của cô, về sau vì lý do gì đó mà cô đã quên khiến cả hai nhất đao lưỡng đoạt, từ đó không còn liên hệ nữa.
"Hóa ra là thế...Vậy mà hôm nay anh còn muốn đi xem mắt tôi hả?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Hoàng cảnh ép buộc, và vì tôi có chút tò mò về quan hệ giữa cô và Cố Chi Chương."
"Nên anh gọi hắn đến đây?"
Lý Hồng Ngạn cười cười: "Vốn dĩ định giúp hai người đến với nhau, nhưng xem ra tôi làm hỏng chuyện rồi."
"Không cần giúp, tôi không còn thích hắn ta nữa." Tạ Tri Phỉ cười nói.
Lý Hồng Ngạn nhíu mày nhìn cô: "Chẳng trách bây giờ trông cô thờ ơ với việc cậu ấy tán tỉnh người khác như vậy..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Tạ Tri Phỉ đột nhiên đi đến bên cạnh Cố Chi Chương và Ôn Bình Hàn.Cố Chi Chương âm thầm dồn Ôn Bình Hàn vào góc tường, vừa bá đạo vừa dịu dàng với nàng.
Tạ Tri Phỉ tiến lại phía sau hắn, hất thẳng ly rượu lên người hắn.
"Ôi trời." Khi Cố Chi Chương quay lại nhìn thì Tạ Tri Phỉ tỏ vẻ như bị trật chân: "Xin lỗi Cố ca, em bị trẹo mắt cá chân."
Toàn bộ quá trình đều bị Lý Hồng Ngạn và Phương Ninh Thù nhìn thấy: "..."
"Không sao..." Cố Chi Chương sờ sờ sau lưng, áo sơ mi bị ướt hơn phân nửa, cảm giác rất khó chịu.
"Ngài Cố, hay là ngài về thay quần áo đi." Ôn Bình Hàn lập tức nói.
"Không cần, Ninh Thù, mang quần áo của tôi đến đây." Cố Chi Chương nói.
"Vâng." Phương Ninh Thù đi lấy quần áo dự phòng từ trong xe.
"Anh mượn toilet một lát." Cố Chi Chương nói xong lập tức vào toilet thay quần áo.
"..." Ôn Bình Hàn âm thầm đến gần Tạ Tri Phỉ, nói nhỏ với cô: "Xem ra lúc nãy em tạt chưa đủ mạnh, chắc là hắn không mang đồ lót dự phòng đâu nhỉ?"
Tạ Tri Phỉ kinh ngạc nhìn nàng, chợt nở nụ cười như thể vui sướng khi người khác gặp nạn nói: "Hay là chúng ta thử xem?"
Ôn Bình Hàn mím môi cố nhịn cười, cảm giác hồi hộp khó tả như thể sắp cùng bạn bè trêu đùa người khác vậy.
Tạ Tri Phỉ dẫn nàng đi xem Triểu Tiểu Tĩnh và Lệ Phong cãi nhau, thấy hai người đang cãi nhau dữ dội đến đỏ cả mặt.
"Em nói thật đi, có phải trong lòng em có người khác rồi không?" Lệ Phong chất vấn.
Triểu Tiểu Tĩnh: "Không phải, chỉ do hai ta không hợp nhau thôi, chòm sao không hợp em có thể nhịn, chân bước ra ngoài không hợp thì em không nhịn được nữa."
Lệ Phong: "Tại sao? Tại sao chỉ chuyện nhỏ như vậy mà em cũng không nhịn được?"
"Bởi vì chuyện này chứng tỏ bước đi của hai ta không đồng nhất, sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của cả hai."
"Ngưng viện cớ đi!"
"Được rồi, còn do anh nghiến răng, ngáy và xì hơi lúc ngủ nữa, em chịu không nổi, được chưa?"
Lửa giận trong người Lệ Phong lập tức dập tắt sau khi hắn nhìn thấy hai người Tạ Ôn đang đến hóng hớt, còn có Lý Hồng Ngạn đứng đằng sau cả hai từ lúc nào.
Ba người im lặng quay sang chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy gì cả, rồi cả ba đồng loạt nâng ly, mỗi người uống một ngụm rượu, đột nhiên bắt đầu thảo luận chuyện quốc gia đại sự nào đó.
Lệ Phong: "..."
Mấy người có biết giấu đầu lòi đuôi chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi không!
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Cố Chi Chương thay quần áo xong, muốn đi ra tham gia trò chuyện, nhưng vừa hỏi câu này, bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên gượng gạo đến kỳ lạ, hắn nhìn thư ký với vẻ khó hiểu.
Phương Ninh Thù lắc đầu, ý bảo không có vấn đề gì, nên hắn mới chuyển đề tài khác: "A Phỉ, gần đây công ty thế nào?"
Tạ Tri Phỉ: "Rất tốt ạ."
Cố Chi Chương: "Ừm, Hồng Ngạn, gần đây chuyện làm ăn ra sao rồi?"
Lý Hồng Ngạn: "Rất tốt."
Cố Chi Chương: "Còn cô Ôn-"
Ôn Bình Hàn: "Rất tốt luôn."
"..." Cố Chi Chương cảm nhận được sự qua loa có lệ của họ, đè nén sự bất mãn trong lòng và quay sang hỏi người bạn tốt: "Lệ Phong, chuyện giữa cậu và cô Triệu như thế nào rồi?"
Phương Ninh Thù đen mặt.
"Không cần cậu quản, lo tốt chuyện của mình đi!" Rốt cuộc Lệ Phong không kiềm chế nổi cơn giận nữa, lập tức trút giận lên người hắn rồi đập bàn đứng dậy lao ra ngoài.
Cố Chi Chương bối rối, bỗng cảm thấy bực bội vô cùng, quay sang hỏi Phương Ninh Thù: "Cậu ấy phát điên gì vậy?"
Phương Ninh Thù nhỏ giọng nhắc nhở: "Thất tình."
Cố Chi Chương lại nhìn sang Triệu Tiểu Tĩnh đang rít điếu thuốc, lập túc hiểu ra cả hai đang cãi nhau, cũng không tức giận nữa mà chuyển sang đi đến bên cạnh Ôn Bình Hàn.
"Cố ca, đồ ăn sắp xong rồi." Tạ Tri Phỉ nói rồi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.
Triệu Tiểu Tĩnh và Ôn Bình Hàn mỗi người ngồi xuống hai bên cô, còn Cố Chi Chương mặt dày ngồi bên cạnh Ôn Bình Hàn, và Phương Ninh Thù thì ngồi bên cạnh hắn.
Vì thế nên lúc Tạ Hoành Húc xuống lầu thì thấy cách bố trí chỗ ngồi kỳ quái vô cùng, một bên đầy người, còn bên kia chỉ có mình Lý Hồng Ngạn, như thể hắn đang bị cô lập vậy.
"A Phỉ sao con lại ngồi như thế, tất cả các con đều nhìn sang Lý Hồng Ngạn, e rằng lát nữa Hồng Ngạn sẽ ngại không ăn đấy." Tạ Hoành Húc nói.
Tạ Tri Phỉ miễn cưỡng đứng dậy định đổi chỗ, nhưng đã có người nhanh chân hơn cô.
"Chú, để con sang bên kia ngồi." Triệu Tiểu Tĩnh vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lý Hồng Nhạn, nhận được ánh mắt biết ơn từ Tạ Tri Phỉ, cô đắc ý nhướng mày, rồi sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Lý Hồng Ngạn.
Nhìn tình hình này, Tạ Hoành Húc biết rằng rắc rối sắp đến. Triệu Tiểu Tĩnh là người nổi tiếng có kinh nghiệm luyến ái, một khi đã để mắt đến Lý Hồng Ngạn thì con gái ông làm gì còn cơ hội.
Nhưng điều con đáng lo hơn là chuyện con gái ông dường như không hề để tâm, còn nháy mắt đầy hứng khởi với Triệu Tiểu Tĩnh, như thể họ đã lên kế hoạch từ trước.
Lý Hồng Ngạn không để tâm đến những lời tán tỉnh của Triệu Tiểu Tĩnh, chỉ lo cùng cha con Tạ gia thảo luận chuyện làm ăn, Cố Chi Chương cũng tham gia.
Lúc bàn đến chủ đề thị trường mới nổi thì Ôn Bình Hàn vẫn luôn im lặng đột nhiên đưa ra những ý kiến sâu sắc và đề xuất của nàng, khiến mọi người đều rất ấn tượng, ngoại trừ Tạ Tri Phỉ.
Cô tự hào nói: "Chị là nhân tài mới của công ty, tiền đô vô hạn."
"Không hề." Ôn Bình Hàn xấu hổ khi được khen ngợi trước mặt nhiều ông chủ như vậy, nàng hơi đỏ mặt: "Chị cũng bình thường thôi."
"Chị chỉ kém hơn bọn em ở cái bối cảnh thôi." Tạ Tri Phỉ nói: "Nếu chị có được những thứ như chúng em lúc sinh ra, thì thành tựu chị đạt được hẳn sẽ vượt xa tất cả."
Ôn Bình Hàn cảm thấy ấm áp trong lòng, nụ cười càng hiện rõ trên mặt.
Cố Chi Chương càng thêm trìu mến nhìn nàng.
Thấy thế Tạ Tri Phỉ lập tức phân tán sự chú ý của hắn: "Cố ca, anh uống thử rượu này đi, có phải loại lần trước anh nhắc đến không?"
Nghe vậy quả nhiên Cố Chi Chương nâng chén uống thử một ngụm: "Hình như không phải."
Không phải cũng đúng, vốn dĩ chai rượu này cô chọn đại mà.
"Ôi, vậy là do em nhớ nhầm rồi." Tạ Tri Phỉ nói.
"Không sao, lần sau em sang nhà anh uống thử đi."
"Được ạ." Hai nhà kết giao từ nhỏ, lại gần nhau, nên hay tới lui là chuyện bình thường, chỉ có điều Tạ Tri Phỉ nhìn thấy ánh mắt ghen tị chợt lóe lên của Phương Ninh Thù mà lòng không khỏi thở dài.
Thật đáng tiếc.
Cô nhớ lại kết cục của Phương Ninh Thù, sau khi lợi dụng nguyên chủ hãm hại Ôn Bình Hàn, âm mưu của cô cuối cùng cũng bại lộ, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô đã thổ lộ lòng mình với Cố Chi Chương.
Tuy nhiên tính cách tên Cố Chi Chương này lại không thích nói nhiều và thường xuyên gây hiểu lầm nhưng không giải thích, hắn mắc căn bệnh chung của tổng tài bá đạo mang tên thâm tình. Dù có bao nhiêu người theo đuổi cũng không dao động, một lòng yêu Ôn Bình Hàn, nên khi hắn phát hiện ra trợ lý đáng tin cậy nhất của mình lại hãm hại Ôn Bình Hàn vì yêu đơn phương hắn, hắn lập tức khiển trách Phương Ninh Thù vô cùng gay gắt và trục xuất cô khỏi Cố thị. Sau cùng, Phương Nình Thù mất hết tất cả, tuyệt vọng đâm xe vào rào chắn trong cơn say, cả người và xe lao xuống hồ.
【 Yêu một người, sẽ có khả năng vì đối phương mà lâm vào cảnh nhục nhã, thảm bại như vậy sao? 】 Tạ Tri Phỉ hỏi hệ thống.
Hệ thống: 【 Điều này để phục vụ cho chuyện "ác giả ác báo", có như vậy đọc giả mới thấy hài lòng. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Đúng là cô ấy làm sai, nhưng có thật sự đáng chết? Ngươi xem những đánh giá tiêu cực đó đi, ngươi vẫn nghĩ là độc giả thấy hài lòng sao? Nếu họ hài lòng, thì còn cần đến ta sửa cốt truyện sao? 】
Hệ thống: 【 ........Cũng có lý. 】
Tạ Tri Phỉ cân nhắc một lúc, nhân lúc tất cả tội ác còn chưa phát sinh, quyết tâm giải quyết tuyến tình cảm não tàn này.
Một khi cô không còn can thiệp vào chuyện Cố Chi Chương thể hiện tình cảm với Ôn Bình Hàn, quả nhiên lập tức phát hiện lòng đố kỵ của Phương Ninh Thù chuyển sang Ôn Bình Hàn.
Sau bữa ăn, Lý Hồng Ngạn lập tức chào tạm biệt mọi người, bảo còn có việc gấp, Tạ Hoành Húc cũng không giữ người lại, chỉ không ngờ đến trước khi rời đi hắn lại chủ động xin phương thức liên lạc của Tạ Tri Phỉ.
"Về sau mong được anh chiếu cố." Tạ Tri Phỉ cười nói.
"Cô mới là người không đơn giản, không chừng sau này tôi mới phải nhờ cô giúp đỡ đấy." Lý Hồng Ngạn đáp.
Tạ Hoành Húc nhìn hai người họ trò chuyện với nhau mà không khỏi mỉm cười, gánh nặng trên vai như được trút bỏ.
Đối tượng mai mối đi rồi thì công việc tăng ca của Ôn Bình Hàn cũng xem như hoàn thành, có thể ra về rồi.
Tạ Tri Phỉ không giữ người lại, bởi vì chỉ cần Ôn Bình Hàn chưa đi thì Cố Chi Chương tất nhiên còn bám ở nhà cô.
"Chị đi đường cẩn thận, em nhờ người đưa chị về."
"Được." Ôn Bình Hàn thuận theo vì e sợ Cố Chi Chương sẽ dùng mọi thủ đoạn để được chở nàng về.
Sau khi nàng đi thì Cố Chi Chương cũng không nán lại làm gì, ít lâu sau Triệu Tiểu Tĩnh cũng ra về.
Rất nhanh, trong nhà chị còn hai cha con, sau khi nói chuyện với bố một lúc Tạ Tri Phỉ cũng phải rời đi, biệt thư bên kia gần công ty cô hơn, tiện đi làm.
Sau khi về nhà, cô gọi điện thoại rồi chuẩn bị tắm rửa, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Người đến là Phương Ninh Thù.
"Trễ như vậy rồi vẫn muốn tìm tôi sao? Có chuyện gì không?" Tạ Tri Phỉ mở cửa rồi hỏi.
"Cô Tạ, có tiện nói chuyện không?" Phương Ninh Thù hỏi.
"Đương nhiên, mời vào." Tạ Tri Phỉ bảo quản gia mang đồ uống đến.
Phương Ninh Thù nhận sữa anh đẹp trai, khóe mắt hơi giật giật rồi nói: "Cố tổng bảo tôi đến đây bàn chuyện hợp tác kinh doanh với cô."
"Ồ? Nói tôi nghe thử." Tạ Tri Phỉ cảm thấy hứng thú.
"Sau khi trung tâm thương mại mới khánh thành, phía cô có thể chuyển cửa hàng vào miễn phí. Tuy nhiên, anh ấy muốn giám đốc tiếp thị Ôn Bình Hàn đến phụ trách dự án này."
"Ặc."
Vậy là Cố Chi Chương lôi kéo người không được thì chuyển sang hợp tác sao?
Thấy cô do dự, Phương Ninh Thù lại thêm chút thao túng: "Dường như Cố tổng đặc biệt quan tâm đến cô Ôn. Tôi chưa từng thấy anh ấy quan tâm đến người con gái nào nhiều như vậy."
Tạ Tri Phỉ im lặng.
Phương Ninh Thù lại tiếp tục thăm dò: "Xem ra Cố tổng sắp chiếm được mỹ nhân rồi."
"Vì sao?" Tạ Tri Phỉ hỏi ngược lại: "Sao lại lại xem trọng đối phương?"
Phương Ninh Thù hiểu sai chủ ngữ và đối tượng, ngỡ rằng cô đang hỏi: "Vì sao anh ta lại coi trọng chị ấy." Vì thế mạnh dạn nói ra ý định của mình: "Tôi cũng không hiểu, người phụ nữ đó rõ ràng không bằng một nửa của cô. Cô Tạ, tôi và cô quen biết đã lâu, tôi có thể nhìn ra cô có tình cảm với Cố tổng của chúng tôi, tôi cũng hy vọng hai người có thể ở bên nhau."
Tạ Tri Phỉ nhìn cô: "Cho nên?"
"Tôi tình nguyện giúp cô, cô Tạ, chỉ cần cô giúp tôi trở thành người quản lý dự án hợp tác giữa Tề Thịnh và Cố thị để tiện trong việc xử lý vấn đề kinh doanh về sau." Phương Ninh Thù nói ra mục đích của mình, đưa ra một điều kiện có vẻ có lợi để khiến quan hệ đối tác của họ trông như liên minh cùng có lợi. Bàn thân điều kiện này cũng đem lại lợi ích không nhỏ cho cô, nếu quản lý thành công dự án gần như chắc chắn này sẽ giúp cô kiếm được một khoản tiền thưởng đáng kể.
Tạ Tri Phỉ mỉm cười: "Được, tôi đánh giá cao cô, đừng làm tôi thất vọng đấy."
"Hợp tác vui vẻ, cô Tạ." Phương Ninh Thù cười đáp.
Tạ Tri Phỉ tiễn Phương Ninh Thù rời đi, nhìn người lên xe thì trở về phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, hỏi: "Chị, chị nghe thấy hết rồi đúng không?"
"Ừm, chị nghe hết rồi."
"Phen này e rằng chị phải chịu khổ một chút rồi."
"...Ừm."
"Sao nghe giọng chị có vẻ không vui? Chị đang giận sao?"
"Sao cô ấy lại nói Cố Chi Chương sắp chiếm được mỹ nhân? Sao dám chắc chắn chị sẽ thích Cố Chi Chương!?" Ôn Bình Hàn càng nghĩ càng thấy giận.
Tạ Tri Phỉ cười nói: "Có lẽ họ không biết chị tuyệt vời như thế nào, không như em, em có con mắt nhìn người, học một hiểu mười, vừa nhìn đã muốn cả đời làm chú heo con của chị."
"......................."
Tút tút tút-
"Úi? Chị ơi?? Chị ơi chị ơi!!! Chị yêu dấu của em ơi-!!!"