Cuối cùng Tạ Tri Phỉ cũng được như ý nguyện, được uống cà phê do Ôn Bình Hàn mua, cô cầm tách cà phê trong tay, cười ngốc nghếch với nàng.
Ôn Bình Hàn: "..."
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của đại tiểu thư khiến trong lòng nàng cảm thấy rất phức tạp.
"Xong việc rồi sao?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Sắp xong thôi." Tạ Tri Phỉ nói.
"Vậy em định khi nào quay lại làm việc?" Ôn Bình Hàn nói xong, đột nhiên có cảm giác giống như lãnh đạo đang kiểm tra tiến độ công việc!
Nhưng Tạ Tri Phỉ không hề phát giác, còn ngoan ngoãn đáp lại: "Uống vội xong thì em về."
"Chị thấy em đang nhàn nhã uống cà phê mà." Ôn Bình Hàn khựng lại, xấu hổ xoa trán, trong lòng thầm nghĩ mình thật nhiều chuyện! Bản thân chỉ là nhân viên quèn, quản chuyện của đại tiểu thư làm gì chứ!?
"Chị đang đuổi em sao?" Lông mi Tạ Tri Phỉ khẽ run, khóe miệng khẽ cong xuống, vẻ mặt ủy khuất như đang cần được an ủi: "Chị đang chê em quẩy rầy chuyện tốt của chị và Cố ca đúng không?"
"Không có không có!" Ôn Bình Hàn lập tức phủ nhận, vô thức xoa đầu an ủi cổ: "Em không phiền chút nào, em muốn ngốc ở đây bao lâu tùy thích. Giữa chị và Cố ca của em không có chuyện gì hết, thật luôn, chị cam đoan."
Tạ Tri Phỉ mím môi rồi mỉm cười với nàng: "Vậy thì tốt, hehe."
Ôn Bình Hàn không khỏi kinh ngạc trước năng lực thao túng cảm xúc của cô.
Không nói đến Cố Chi Chương không có khả năng phân biệt trà xanh, ngay cả nàng biết đối phương đang cố tình cản trở quan hệ của nàng và Cố Chi Chương phát triển, nàng vẫn không thể giận Tạ Tri Phỉ.
Nam giới bất lực trước nữ giới biết làm nũng, và nữ giới cũng sẽ bất lực trước nữ giới!
Từ nhỏ nàng chưa từng là người nhút nhát hay dễ khuất phục, vậy mà không thể cưỡng lại một cô gái quyến rũ như vậy!
Lúc này Cố Chi Chương mới quay lại sau khi nghe điện thoại xong: "Lệ Phong mời tôi chơi tennis, tôi bảo cô Ôn cũng ở đây nên anh ấy mời cả cô, cô Ôn muốn đi cùng không?"
Quả là tên đàn ông tâm cơ! Tạ Tri Phỉ mắng thầm trong lòng.
Hôm nay lúc Triệu Tiểu Tĩnh rời đi đã nói rằng cô ấy đi gặp Lệ Phong. Cho nên nhất định Lệ Phong sẽ không chủ động mời Ôn Bình Hàn, 80% là Cố Chi Chương mượn danh nghĩa Lệ Phong để mời Ôn Bình Hàn, như vậy Ôn Bình Hàn sẽ khó lòng từ chối vị khách hàng quan trọng này.
Quả nhiên, Ôn Bình Hàn trầm ngâm một lúc rồi đành phải đồng ý.
"Đi thôi, tôi chở cô." Cố Chi Chương tỏ vẻ thoải mái.
Ôn Bình Hàn đứng dậy rồi tạm dừng một chút khi thấy Tạ Tri Phỉ không hề có ý định đứng lên, hiếu kỳ nói: "Em không đi sao?"
"Hả? Em có thể đi sao?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Sao lại không? Em là bạn của hai người họ mà?" Ôn Bình Hàn hỏi, hơn nữa em yên tâm để Cố Chi Chương chơi tennis với chị sao?
"Ừ ha, Cố ca, em có thể đi cùng không?" Tạ Tri Phỉ lập tức cười tủm tỉm hỏi Cố Chi Chương.
"Được chứ, thêm một người thôi mà, đi thôi." Cố Chi Chương nói.
Sau khi cả ba lên xe, Cố Chi Chương nhìn ghế phụ lái trống rỗng, trong lòng thở dài. Hắn ngước nhìn Ôn Bình Hàn qua gương chiếu hậu, nàng đang selfie với Tạ Tri Phỉ, trên môi nở nụ cười vô cùng tự nhiên. Cảm giác xa lạ dường như biến mất ngay lập tức.
Xem ra chiến lược để A Phỉ kết giao bằng hữu với cô ấy đã thành công rực rỡ.
"Mình chụp kiểu khác nào chị." Tạ Tri Phỉ càng chụp càng hăng.
Khuôn mặt Ôn Bình Hàn gần như cứng đờ vì cười, nhắc nhở cô: "Đã chụp hơn mười kiểu rồi."
"Vậy được, lần sau chúng ta chụp tiếp." Tạ Tri Phỉ cất điện thoại rồi hỏi; "Chị có thấy chán không, em nói chuyện cùng chị nhé?"
"Vẫn ổn."
"Chị mệt sao?"
"Chị vẫn ổn."
Tạ Tri Phỉ an tĩnh lại, trong xe lập tức rơi vào im lặng, là loại im lặng đến có chút kì quái.
Đột nhiên Ôn Bình Hàn nhận ra ý đồ đằng sau việc em ấy nhất quyết muốn selfie ngay khi họ lên xe. Đó là để giữ cho nàng bận rộn mà không cảm thấy lúng túng như bây giờ, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Ngón tay Cố Chi Chương giật giật, ý đồ muốn tìm đề tài tán gẫu, vừa muốn mở miệng đã nghe Ôn Bình Hàn hỏi: "Còn muốn selfie không?"
Cố Chi Chương: ???
Selfie có sức hấp dẫn với phái đẹp lớn vậy sao !?
"Yayy!" Tạ Tri Phỉ vui vẻ lấy điện thoại ra, làm mặt hề selfie. Cô ấn ngón tay vào mũi mình, đẩy mũi mình vào cạnh mũi Ôn Bình Hàn, một hình mặt heo xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Ôn Bình Hàn: "..."
Tạ Tri Phỉ ôm bụng cười lớn, đưa ảnh chụp cho nàng xem: "Nếu chị không thích thì cứ nói, em sẽ xóa ngay."
Ôn Bình Hàn nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trong ảnh, có thể nói là cực kỳ mất mặt, sau đó lại nhìn sang đại tiểu thư đang cười đến mức nước mắt sắp trào ra. Nàng bất đắc dĩ cười nói: "Em cứ giữ đi."
"Vâng ạ, em sẽ share cho chị."
Sau khi đến nơi, ba người cùng nhau bước vào sân tennis, nhìn thấy Lệ Phong và Triệu Tiểu Tĩnh đang ngồi một bên sân nói chuyện phiếm.
"A Phỉ!" Triệu Tiểu Tĩnh phất phất tay với cô, sau khi liếc sang Ôn Bình Hàn và Cố Chi Chương thì tỏ vẻ ghét bỏ bĩu môi, cô vỗ vai Lý Phong nhỏ giọng hỏi: "Đều là tại anh, mời Cố Chi Chương đến làm gì chứ?"
Lệ Phong lộ ra vẻ mặt vô tội, nhưng vẫn đứng dậy chào hỏi những người khác. Hàn huyên một lúc, họ bắt đầu chơi tennis.
Ba cô gái tình nguyện lùi về sau sân, để hai chàng trai chơi trước.
Triệu Tiểu Tĩnh huých Tạ Tri Phỉ, nhưng thấy cô đang ngồi cạnh Ôn Bình Hàn, khả năng bị nghe lén rất cao. Cô quyết định kìm nén sự tò mò của mình, chờ trở về mới hỏi.
"Sao vây?" Tạ Tri Phỉ quay sang hỏi.
"Không có gì, ngồi không nên thấy chán thôi." Triệu Tiểu Tĩnh đáp.
"Chán sao?" Tạ Tri Phỉ biết điều lấy điện thoại ra: "Vậy ba chúng ta selfie đi!"
Triệu Tiểu Tĩnh: "???" Cậu có bệnh à? Bộ chúng ta thân lắm chắc?
Ôn Bình Hàn: ".............."
Lúc này Ôn Bình Hàn không khỏi tự nghĩ, có phải đại tiểu thư bị nghiện selfie hay không.