"Masa, con còn nhớ Hare nhà Mizuno không?"
"Không nhớ rõ lắm"
"Các con khi còn nhỏ thường chơi chung với nhau, thời điểm đi học cưỡi ngựa, con luôn mang theo con bé đến bên hồ. Con còn nhớ không?"
Nghe vậy, trong đầu Ii Masa loáng thoáng hiện ra hình ảnh một bé gái ngoan ngoãn, đáng yêu hệt búp bê Tây Dương.
Tuy rằng anh đã quên diện mạo của cô nhưng lại còn nhớ rõ tư thái an tĩnh ôn thuần của cô.
Nhà Ii hoàn toàn Tây hóa, từ nhỏ anh đã mặc áo sơ mi màu trắng, quần đùi móc treo, vớ dài, giày da đen, mà Mizuno Hare lại luôn mặc kimono, đơn giản lại ưu nhã.
Anh nhớ rõ khi còn nhỏ, chị mình rất hâm mộ cô, cảm thấy kimono của cô đều thật xinh đẹp, bởi vậy từ chối mặc âu phục. Nhưng sau một lần thật sự thử qua, chị anh lập tức cảm thấy quá mức phức tạp và hành động bị vướng víu, từ đây liền kính nhi viễn chi*.
(*Tôn trọng nhưng xa cách)
Nói ra cũng lạ, phụ nữ nhà Mizuno dù mặc kimono, động tác sao vẫn có thể lưu loát, tự nhiên đến vậy?
Tiên sinh Ii tiếp tục nói, "Nhưng khi con bé 6 tuổi đã xuất ngoại, sau này cũng không qua lại nhiều. Nếu gặp lại nhau, con có thể nhận ra con bé không?"
Nói xong câu cuối cùng, ông lộ ra thần sắc có chút chế nhạo nhìn con trai mình, "Nghe nói Hare hiện tại vô cùng xinh đẹp"
Ii Masa biết, giữa mình và Mizuno Hare dường như từng có một hôn ước định ra bằng miệng giữa cha mẹ hai bên.
Nói trắng ra, nó cũng không có hiệu lực, nhưng lại không thể hoàn toàn xem như không có gì.
Giữa hai người hoàn toàn không có chút liên hệ, hôn ước kia không thể buộc chặt họ với nhau, cũng không thể khiến họ theo lẽ tự nhiên, xem đối phương là người xa lạ.
Hai người xa lạ, thêm việc còn chưa gặp mặt, nên từ đó đã xuất hiện một chút mờ ám.
"Cô ấy đã quay lại Doanh Châu ạ?"
"Đúng vậy. Đại khái ngày mai sẽ đến sân bay, con tự mình đi đón con bé đi, sắp xếp mọi thứ xong thì giúp con bé xử lý thủ tục nhập học"
Vì che giấu việc con gái rời nhà trốn đi, tiên sinh Mizuno nói dối Mizuno Hare ngày mai mới đến.
"Trong ngày mai phải hoàn thành ạ?"
"Không cần. Trước có thể mang con bé dạo chơi kinh đô vài ngày", tiên sinh Ii nói, "Ngày mốt sẽ có một học sinh chuyển trường đến. Đó là một đặc chiêu sinh"
Đặc chiêu sinh có nghĩa là trong nhà không hề giàu có, không xuất thân quý tộc, nhưng thành tích cực tốt, cho nên có thể giảm miễn phần lớn học phí, còn được cấp học bổng.
Nếu Mizuno Hare cùng học sinh bình dân kia nhập học một lượt, sẽ có vẻ như nhà Ii thu xếp không chu toàn, có thái độ khinh thường nhà Mizuno. Hơn nữa, dù học sinh kia nhập học trước hay sau một ngày, thậm chí cách hai ngày, cũng đều quá gần. Từ đó sẽ khiến người khác đánh đồng cô và học sinh kia, nhà Mizuno nhất định cũng sẽ thấy bất mãn.
Tốt nhất chính là một tuần sau.
"Vừa hay, Hare cũng sẽ có khoảng thời gian làm quen lại mọi thứ. Đã nhiều năm con bé chưa về kinh đô, nhất định cảm thấy xa lạ với hoàn cảnh xung quanh. Đối với phong thổ ở đây, nói không chừng phải thích ứng lại từ đầu"
Ii Masa khẽ gật đầu đáp, "Con hiểu rồi"
...
Sau khi chuẩn bị xong việc vào Học viên Tokugawa, Tống Giản không thể tiếp tục sống nhờ ở nhà Ikeda. Do đó cô đành phải lại đóng hành lý, chuẩn bị dọn ra ở khách sạn.
Tiên sinh Mizuno có dặn, ông nói với nhà Ii rằng, hôm nay cô mới xuống máy bay, xuất phát từ lễ tiết, nhà Ii nhất định sẽ phái người đến sân bay đón cô, rất có thể chính là Ii Masa. Cô tốt nhất chạy đến sân bay, giả vờ như thể mình mới đáp chuyến bay đến.
Điều này khiến cô ít nhiều có chút dở khóc dở cười.
Cô trả lời, "Phụ thân đại nhân, ngài có thể cho con số điện thoại của Ii-kun không, khi con đến sẽ gọi cho anh ấy?"
Nói với anh, cô sẽ tự vào trung tâm thành phố, không cần phiền anh đến sân bay đón đưa.
Chỉ là theo truyền thống võ gia, hôn nhân của con cái đều do cha mẹ làm chủ, bản thân con cái không có quyền lựa chọn, thậm chí có không ít người trước khi kết hôn, còn không biết diện mạo của đối phương. Khi xong việc, dù cho bất mãn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, mà thông thường, loại chịu đựng này chính là cả đời.
Tiên sinh Mizuno hiển nhiên cũng vì truyền thống này, theo thói quen chưa từng suy xét việc để Mizuno Hare giao lưu riêng với Ii Masa. Nhưng Tống Giản nghĩ thầm, chẳng lẽ đợi chốc nữa sau khi họ gặp mặt, cô lại không phải đơn độc nói chuyện với đối phương sao?
Đợi chút nào, trong nguyên tác, Mizuno Hare thật sự ngay cả cách liên hệ Ii Masa cũng không có, vậy từ trước đến nay đều dùng máy bàn trong nhà ư...
Đối với một phụ nữ hiện đại, Tống Giản cảm thấy việc này thật sự có chút khiến cô thấy khó thở. Cho nên cô kiên định dò hỏi tiên sinh Mizuno về số điện thoại của Ii Masa.
Phải qua hồi lâu, Tống Giản cảm giác tiên sinh Mizuno có chút không tình nguyện trả lời mình.
...
"Xin chào, xin hỏi có phải là Ii-kun không ạ? Em là Mizuno Hare. Em đã đến Doanh Châu, tạm trú ở khách sạn Đế đô. Dù có chút muộn nhưng em chuẩn bị đến thăm nhà mình, không biết như vậy có tiện không ạ?"
Gửi tin nhắn xong, Tống Giản đặt điện thoại di động sang một bên, lấy giấy bút ra và ngồi lên bàn, bắt đầu viết.
1. Ii Masa
Diện mạo: ? (Sắp gặp mặt, cần quan sát thêm)
Tính cách: ?
Giới hạn phẫn nộ: ?
Tiêu chuẩn đặt lệnh chế tài: ?
Cái nhìn đối với dân thường: ?
2. Ikeda Akira
Diện mạo: tuấn tú, tính cách tương đối trầm mặc, hướng nội, hiền lành, dịu dàng, tỉ mỉ, có tinh thần trọng nghĩa, nhưng thiên hướng chủ nghĩa hiện thật.
Thái độ đối với sĩ tộc: tựa hồ có chút chán ghét, vô cùng để ý chuyện thân phận khác biệt.
Cô nhìn tờ giấy, xoay bút một vòng, trong đầu lại nhớ đến sáng nay khi mình nói cho cha con nhà Ideka phải dọn ra ngoài.
Tiên sinh Ikeda có vẻ có chút thất vọng, ông không biết việc Tống Giản rời nhà trốn đi, còn nghĩ rằng cô thật sự đến đây du lịch.
Ikeda Akira lại chỉ nói, "Ồ"
Vì tóc mái đã che khuất tầm mắt khiến người khác không nhìn thấy sắc mặt của cậu.
"Cậu đã liên hệ với cha mẹ mình?"
"Đúng vậy"
"Vậy được rồi"
Thiếu nữ ngày hôm qua còn ôm cậu, an ủi rằng sẽ luôn ở cạnh cậu, vậy mà sáng sớm hôm sau lại nói cô phải rời đi.
Ikeda Akira tự giễu nghĩ thầm, bản thân đêm qua vẫn luôn trằn trọc vì cái ôm kia không thể vào giấc, cậu thật là một tên ngốc.
Đó chẳng qua là những lời an ủi suông, thế mà cậu cũng cho là thật.
Điều này chẳng khác gì 18 tuổi còn tin trên thế giới này có ông già Noel, ngu xuẩn đến mức không thể tha thứ.
"Vậy thì...", thấy thái độ của cậu dần lạnh lẽo, Tống Giản nhìn cậu nói, "Sau này tôi còn có thể đến tìm cậu không?"
Ikeda Akira nhàn nhạt hỏi, "Điều này cần thiết sao?"
Tống Giản nhỏ giọng nói, "Cần chứ"
Thấy thế, tiên sinh Ikeda nhíu mày, nhìn thái độ không tốt đẹp của con trai, ông bất mãn đánh một phát vào lưng cậu, như vô hình khiển trách, "Ăn nói kiểu gì vậy hả?"
Ikeda Akira bị đánh một cái, cả người không kịp phòng ngừa nghiêng về phía Tống Giản, lập tức cậu ngửi thấy được một mùi thơm tỏa ra từ tóc cô.
"Nếu muốn đến thì cứ đến thôi", cậu bực bội nói, "Nhà của chúng tôi cũng sẽ không đuổi cậu đi"
Vừa nghĩ đến đây, di động của Tống Giản bỗng rung lên, cô cầm máy, phát hiện là tin nhắn của Ii Masa.
Anh trả lời rất ngắn, chỉ có hai câu.
"Tôi là Ii Masa, tôi sẽ đến đón em. Đã lâu không gặp, tiểu thư Mizuno"
Tống Giản lập tức bổ sung lên giấy,
1. Ii Masa
Diện mạo: ? (Sắp gặp mặt, cần quan sát thêm)
Tính cách: Lạnh lùng, nghiêm túc
Giới hạn phẫn nộ: ?
Tiêu chuẩn đặt lệnh chế tài: ?
Cái nhìn đối với dân thường: ?
Sau đó cô trả lời còn ngắn hơn cả anh, "Vô cùng cảm tạ"
...
Khi nhận được tin nhắn của Tống Giản, Ii Masa nhìn chằm chằm dãy số xa lạ kia ước chừng phải vài phút.
Từ nhỏ đến lớn, những nhân vật anh tiếp xúc phần lớn đều là cố định. Hành trình kế hoạch mỗi ngày, cũng chẳng khác biệt gì nhiều.
Nhưng hiện tại, có một người hoàn toàn mới mẻ đột nhiên xuất hiện. Tuy anh và cô không thể xem là hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không mấy thân thuộc.
Ii Masa không thích loại cảm giác một vật hay một việc thoát khỏi sự khống chế của bản thân. Đặc biệt khi đối phương gọi anh là Ii-kun.
Tuy không còn nhớ rõ mặt của Mizuno Hare nhưng anh vẫn thấp thoáng nhớ được, khi còn nhỏ, sau khi những trưởng bối thấy họ luôn chơi chung với nhau, nửa thật nửa đùa mà đặt ra hôn ước, ngay ngày hôm sau, Mizuno Hare liền dịu dàng sửa lại cách xưng hô và gọi anh là "Masa-sama".
Gọi thẳng tên là để tỏ vẻ thân mật, mà dùng thêm kính ngữ là vì...
Tỏ vẻ kính trọng với chồng.
Vì cô gọi anh như vậy cho nên từ việc xưng hô bằng họ, anh cũng gọi thẳng tên cô, "Hare"
Tuy không lâu sau đó cô liền xuất ngoại, hơn nữa nhiều năm qua, bọn họ chưa từng liên lạc với nhau, nhưng ngay vào lúc anh đã chuẩn bị chấp nhận việc cô có thể ở cạnh mình, đối phương đột nhiên xưng hô anh bằng cái tên Ii-kun đầy xa lạ kia. Điều này chẳng khác gì khi anh chuẩn bị đi về phía cô lại bị cô đột nhiên thô lỗ đẩy ra xa.
Ii Masa không khỏi có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt, anh vẫn bình tĩnh cầm lấy di động, khéo léo trả lời, nhưng cũng cố ý đối chọi gay gắt, xưng hô cô bằng danh xưng "tiểu thư Mizuno"
Nhưng đối phương chỉ trả lời một câu "Vô cùng cảm tạ"
...
Tống Giản hoàn toàn không biết gì về chuyện này, sau khi viết đầy trang giấy kia xong, cô liền xé vụn và ném vào bồn cầu.
Lúc sắp đến 11 giờ, Ii Masa gửi tin đến, nói rằng mình đang ở cửa khách sạn.
Tống Giản cầm thẻ phòng đi xuống sảnh, vừa nhìn một cái liền thấy chiếc siêu xe màu đen bóng loáng đỗ ở trước cửa khách sạn.
Nó thoạt nhìn mắc đến nỗi ngay cả khi Tống Giản từng làm nữ minh tinh nổi tiếng, cũng không dám tùy tiện chạm vào cửa xe.
Chẳng qua cô hiện tại cũng không thể chạm vào bởi vì tài xế đã lễ phép đi vòng sang và mở cửa giúp cô.
Tống Giản do dự giữa việc có nên nói cảm ơn hay không được vài giây, vì lần này có ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên với Ii Masa, cô nên trực tiếp thể hiện bản chất của mình hay nên duy trì nhân thiết vốn có đây?
Loại tính cách nào sẽ khiến anh cảm thấy có hảo cảm hơn?
Muốn thuận lợi hình hôn với anh, ít nhất phải khiến anh không chán ghét mình mới được.
Nghĩ đến "trầm mặc, hướng nội" đã là tính cách của chủ thụ Ikeda Akira, một pháo hôi nữ phụ như cô nếu đụng hàng giả thiết với chủ thụ quả thật là tự mình tìm chết. Cho nên Tống Giản lập tức quyết định, thể hiện bản chất của mình.
Cô nhìn tài xế khẽ mỉm cười nói, "Cảm ơn"
Tài xế vội vàng cúi người càng thấp, như thể có chút sợ hãi.
Ii Masa ngồi một bên ở ghế sau, sau khi Tống Giản cúi đầu ngồi vào xe mới phát hiện anh vẫn luôn nhìn cô.
Cô quay đầu sang, đối diện với tầm mắt anh, sau đó bắt đầu điên cuồng bổ sung vào "trang giấy" trong đầu.
1. Ii Masa, đã gặp mặt
Diện mạo: Cao quý, xuất chúng
Tính cách: Lạnh lùng, nghiêm túc
Giới hạn phẫn nộ: ?
Tiêu chuẩn đặt lệnh chế tài: ?
Cái nhìn đối với dân thường: ?
Ikeda Akira vì có bề ngoài đẹp nên dù tùy tiện ăn diện một chút thôi cũng đã toát ra vẻ tươi trẻ, thoải mái. Nhưng dạng người như Ii Masa, bản thân vốn sở hữu diện mạo xuất chúng, cả con người từ đầu đến chân, từ nhỏ đến lớn đều được ngâm mình, bảo dưỡng trong tiền tài và sự hoa lệ tinh xảo.
Điều này hoàn toàn bất đồng với phán đoán ban đầu của Tống Giản.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi kịch bản kinh điển cùng loại bên phía ngôn tình, lúc trước cô chủ yếu cho rằng, Ii Masa nhất định là một người tự đại, tự phụ, ngạo mạn, ngông cuồng.
Nhưng anh thoạt nhìn tự phụ lại ưu nhã, mặt mày thậm chí còn mang theo chút nữ tướng, vô cùng xinh đẹp nho nhã.
"Ii-kun, buổi sáng tốt lành", Tống Giản hai tay đặt trên đùi, hơi khom lưng về phía anh chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành", Ii Masa hơi gật đầu đáp lễ, "Tiểu thư Mizuno"
Thái độ của anh có chút lạnh nhạt, Tống Giản cũng không thèm để ý. Họ vốn chính là người xa lạ, lần đầu tiên gặp mặt giữ gìn lễ phép là đủ rồi. Cô quay đầu đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu lướt qua, lộ ra nụ cười mới lạ.
Gương mặt tươi cười như trẻ con của cô phản chiếu qua tấm kính khiến Ii Masa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh bỗng nhiên nhớ ra càng nhiều ký ức. Ví dụ như, khi còn nhỏ, Mizuno Hare đã vô cùng xinh đẹp.
Mỗi lần cô xuất hiện ở những dịp xã giao, luôn có vô số bé trai vây xung quanh cô. Nhưng cô không dễ dàng đáp lời với họ mà chỉ im lặng đứng đó, mắt nhìn thẳng, chẳng khác gì một người trưởng thành.
Ii Masa luôn cảm thấy, nếu không phải vì nhà mình và nhà Mizuno là thế giao, Mizuno Hare e rằng cũng không thèm liếc nhìn anh một cái.
Có đôi khi, anh cảm thấy Mizuno Hare giống như một cái túi, mà cha mẹ cô lại là người quyết định cột túi hay mở túi ra, đặt đồ vật gì vào.
Anh được cha mẹ cô đặt vào nên Mizuno Hare mới tiếp nhận anh. Cô như thể búp bê Tây Dương biết nói, thanh âm ngoan ngoãn mềm mại gọi anh, "Ii-kun"
Cô không có bạn bè, trong đám đông, tầm mắt chỉ dừng trên người Ii Masa. Cô chỉ nhìn anh, cũng chỉ nói chuyện với anh.
Cô rất hiếm khi cười, cô giải thích với Ii Masa rằng, vì phu nhân Mizuno nói, con gái tùy tiện cười là một hành vi tùy tiện.
Anh không thích những lời này, bởi vì mẹ và chị gái anh đều thường xuyên cười, anh cũng thích họ như vậy.
Nhưng họ hoàn toàn không phải loại người tùy tiện.
Bé trai luôn có chút thời điểm bướng bỉnh, vì thế cô không chịu cười, anh liền một hai cố ý chọc cô cười.
Mizuno Hare có lúc không nhịn được bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh sẽ dùng tay áo che mặt lại, buồn rầu khó xử nói, "Xin đừng trêu chọc em, Ii-kun!"
Ii Masa liền cố ý nói, "Em kết thúc câu bằng dấu chấm than rồi!"
Bé gái phát hiện mình liên tiếp phá hỏng vài quy củ tức khắc ngây ngẩn cả người, cô tay chân luống cuống đứng một chỗ, nhưng ngay cả khóc đều phải nhịn, vì cô đã cười quá nhiều, ngữ khí cũng không thể duy trì bình thản. Nếu lại rớt nước mắt bị người khác thấy, Mizuno Hare cảm thấy, cô sẽ biến thành nỗi hổ thẹn, sỉ nhục của nhà Mizuno.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể kiềm được mà gào khóc, dừng cũng dừng không được. Ii Masa vô cùng luống cuống, đành phải đi tìm cha mẹ hỗ trợ.
Sau đó cha mẹ anh và vợ chồng nhà Mizuno cùng nhau đi đến, vừa nhìn thấy phu nhân Mizuno, Mizuno Hare lập tức liền cắn môi, co rúm người nhịn khóc.
Anh nhớ lúc ấy, sắc mặt phu nhân Mizuno vô cùng khó coi.
Sau đó bà gọi riêng Mizuno Hare sang một bên, Ii Masa vốn tưởng bà muốn an ủi con gái vì mẹ anh cũng thường xuyên làm như vậy.
Nhưng thời điểm anh trộm đến gần lại nghe thấy phu nhân Mizuno đang nghiêm khắc quát mắng cô, "Con gái võ gia phải có bộ dáng của con gái võ gia! Con là trưởng nữ nhà Mizuno! Không nên vì một ít việc nhỏ liền khóc sướt mướt! Thật sự quá mất mặt!"
Mizuno Hare nức nở, bất lực run rẩy giống như nai con vừa mới sinh ra, "Thật xin lỗi, mẫu thân đại nhân..."
Ii Masa cảm thấy cô thật đáng thương, cũng thấy thật áy náy.
Vì thế anh chạy về, lôi kéo tiên sinh Mizuno đang nói chuyện phiếm với cha mẹ mình, hỏi, "Tiên sinh Mizuno, con cái võ gia phải chăng không thể khóc trước mặt người ngoài?"
Tiên sinh Mizuno vô cùng dịu dàng nói, "Đúng vậy"
"Vậy thì... phụ nữ võ gia nếu muốn khóc, phải khóc trước mặt ai mới được ạ?"
Tiên sinh Mizuno có chút buồn cười nói, "Ở trước mặt cha mẹ hoặc chồng mình đều có thể"
"Vậy nếu con làm chồng của Mizuno-chan, em ấy khóc trước mặt con, có phải liền không sao không?"
A, anh nhớ ra rồi.
Ii Masa một lời khó nói hết, đỡ lấy trán mình. Mối hôn ước gà mờ này, là do chính mình nói ra.