Tống Giản chưa bao giờ được quan sát hiện trường đánh nhau ở khoảng cách gần thế này. Mấy năm gần đây, các phim võ hiệp trong nước càng ngày càng ít, phim truyền hình trên cơ bản đều chỉ dựa vào việc tạo hình, tá vị thêm hiệu ứng. Mà ở rạp chiếu phim, dù kĩ thuật 3D có chân thật thế nào cũng không bằng cảm giác kinh tâm động phách được chứng kiến trực tiếp như giờ phút này.
Chỉ thấy Nam Cung Thuần ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hai tay hắn tuy rằng đã có thể hoạt động nhưng chỉ có thể đặt trên tay vịn, rõ ràng không thể quá dùng sức.
Nhưng thần sắc hắn không chút e sợ, mười ngón bay múa, thoạt nhìn như một nhà điều khiển rối đầy quỷ dị. Dù hắn hành động bất tiện nhưng tất cả ám vệ bên cạnh đều là công cụ của hắn, là tay và chân kéo dài ra của hắn.
Thông qua sợi nội lực mà mắt thường không thể nhìn thấy, hắn thao tác những hắc y ám vệ tấn công kẻ địch, như thể một người phân thành vô số bản sao.
Thanh Phượng cực kì xuất chúng trong lĩnh vực cận chiến, hắn nhờ vào khinh công và ám khí linh hoạt, bắn vào nơi yếu hại của đối phương, phân tán sự chú ý của Nam Cung Thuần; võ công của Nam Cung Tĩnh khá yếu, lại không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, dù cậu có thể dùng độc dược đến xuất thần nhập hóa, ban đầu còn ngang tài ngang sức với ba bốn ám vệ, nhưng lập tức bị Nam Cung Thuần thăm dò được quy luật, cho nên đã bắt đầu xuất hiện điểm yếu. Cho nên mặc dù có Thanh Phượng phối hợp tác chiến và Đông Phương Ẩn hỗ trợ, nhưng chỉ chốc lát sau cậu đã bị thương; Dạ không ngoài dự liệu là người có võ công cao nhất trong ba người, cho nên vẫn luôn xung phong ở phía trước, số ám vệ vây công hắn cũng là nhiều nhất. Dù hiện tại hắn cũng không ở trạng thái tốt nhất, nhưng Nam Cung Thuần vẫn nhìn chằm chằm thần sắc của hắn, một chút cũng không lơi lỏng.
Tống Giản lại quay đầu nhìn Vân Chử, y hiển nhiên dưới sự trợ giúp của Văn Nhân Lạc đã được uống giải dược. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, còn phải ngồi xếp bằng vận khí giải độc, tạm thời không thể lập tức tham chiến.
Mà kéo càng lâu liền càng bất lợi cho Nam Cung Thuần vì một khi Vân Chử hồi phục, Văn Nhân Lạc còn có thể tiếp tục đi cứu trợ những tăng nhân khác. Luận nhân số họ sẽ không thua, nơi này còn là ngoại ô kinh thành, lúc nào cũng có thể kinh động quan phủ.
Nam Cung Thuần hiển nhiên cũng biết điểm này. Hắn nhanh chóng triệu tập tất cả ám vệ, sau khi tập trung bức lui Thanh Phượng và Dạ, lại cuốn lấy Nam Cung Tĩnh và Đông Phương Ẩn, tiếp đến lập tức ra tay với Tống Giản.
Một ám vệ lao về phía Tống Giản, hung hãn chẳng khác gì con diều hâu trên thảo nguyên sắp cắp đi một con dê con bị lạc.
Mà tầm mắt của nàng lại dừng trên thanh kiếm nhuốm đầy máu trên tay hắn.
Tống Giản vỗ tay, định đi đoạt lấy trường kiếm trong tay đối phương. Ám vệ đương nhiên nghiêng người tránh đi, trường kiếm rút về sau, nàng lại túm chặt lấy cánh tay hắn, khiến mũi kiếm chĩa lên, cắm mạnh vào.
Đoá sen trắng nàng vốn luôn cầm trong tay rơi xuống đất. Nháy mắt, máu tươi không ngừng chảy dài xuống, rơi trên cánh hoa trắng tinh.
"Phu nhân!?"
Cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét đến khàn cả giọng của Nam Cung Tĩnh, nhưng Tống Giản vẫn lộ ra một nụ cười.
Nàng nhẹ nhàng ngã xuống đất, như thế dỡ xuống gánh nặng, rốt cuộc được giải thoát.
...
"Có thế giới phế án thông qua xét duyệt, phù hợp với yêu cầu tung ra thị trường, xin xem xét tình hình cụ thể"
Bộ trưởng bộ thuần ái và bộ trưởng bộ ngôn tình đồng thời thu được nhắc nhở của hệ thống, dù cả hai đang ở hai văn phòng khác nhau nhưng lại đồng thời sửng sốt. Ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, cầm chuột click mở tình hình cụ thể.
"Moá nó!", bộ trưởng bộ ngôn tình nhanh như gió lướt mắt đọc xong toàn bộ tuyến cốt truyện, tức khắc không nhịn được cả kinh vỗ đùi, "Thế mà lại được!?"
Các nhân viên tạm thời không tiến vào thế giới đang ngồi trong văn phòng, khi nghe thấy tiếng kêu thất thố như vậy đều ngẩng đầu nhìn sang, hiếu kỳ hỏi, "Sao vậy bộ trưởng?"
"Có phế án... chính là cái thế giới NP cổ đại kia..."
Nhưng cổ đại NP văn quá nhiều, nhìn các nhân viên đều lộ vẻ mờ mịt, cô ta bổ sung nói, "Là thế giới có giáo chủ Ma giáo và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sau đó hắn yêu chính đứa con gái của họ đó!"
Mọi người lúc này mới có phản ứng, "À à à!!!"
"Phế án này thông qua!"
"!?!?"
"Sao có thể!?", một nhân viên từng tham dự hạng mục này, nhưng cuối cùng thất bại mở to hai mắt, đứng phắt dậy hỏi, "Là ai hoàn thành? Làm thế nào hoàn thành được? Dùng nhân vật nào??"
"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân"
"Không thể nào a!", một nhân viên khác cũng từng thử qua ngạc nhiên nói, "Lúc ấy nhân vật tôi dùng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng công lược Nam Cung Thuần quá khó khăn! Moá nó, nam nhân kia thật sự không bằng choá!"
Có người cười nói, "Nam chính trong mấy quyển văn thời xưa có ai không choá?"
"Cho nên rốt cuộc là ai hoàn thành phế án này vậy?", có người nhìn quanh văn phòng, vô cùng tò mò nói, "Lúc ấy ngay cả Bạch tỷ cũng thất bại a!"
"Hơn nữa ngoại trừ Nam Cung Thuần, mấy nam nhân khác cũng rất khó chơi. Thật sự số người quá nhiều, bên này phòng ngừa được, bên kia lại bị rơi rớt. Hơn nữa giai đoạn trước công lược càng nhiều, sau này khó khăn lại càng lớn. Vũ Văn Tinh lúc ấy còn trực tiếp trào phúng tôi, nói nhiều nam nhân như vậy tôi còn không đủ dùng sao? Tức chết mất! Thời điểm nguyên nữ chính làm vậy sao không đi trào phúng cô ta ấy!? Chóa không ai sánh bằng mà!"
"Tại cô làm lộ liễu quá! Cô phải nắm chắc chừng mực, chính là cảm giác ngây thơ vô tội 'tuy rằng bọn họ đều thích tôi nhưng tôi đều chỉ xem họ như bạn bè'. Chờ đến khi hắn thích cô, không thể rời khỏi cô, dù NP hắn cũng chỉ có thể chấp nhận"
"Cô công lược được Vũ Văn Tinh? Vậy cô bị kẹt ai?"
"Nam Cung Tĩnh. Hắn lúc ấy vô cùng ỷ lại tôi, kết quả thật sự chỉ xem tôi như mẹ kế??? Sau đó liền chạy theo Nam Cung Nguyệt, không hổ là con trai của Nam Cung Thuần, cha con hai người chóa như nhau!!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Thêm một người gia nhập vào cuộc thảo luận, "Tôi lúc ấy thành công câu được Nam Cung Tĩnh, Vũ Văn Tinh cũng thành công. Nhưng là tôi bị kẹt ở Đông Phương Ẩn. Shit, đứa nhỏ này một lòng chỉ nghĩ báo thù, mặc kệ tôi tiếp cận thế nào cũng không thèm để ý. Tôi đã nói tôi có thể giúp cậu ta gϊếŧ Nam Cung Thuần nha! Tôi nói tôi cũng hận hắn ta, cùng thân phận là kẻ báo thù cũng không thể khiến thái độ của cậu ta tốt một chút sao?"
"Có phải cô bỏ lỡ cốt truyện cậu ta bị thương?", một công nhân lớn tuổi hỏi, "Tôi lúc ấy chờ đến khi Đông Phương Ẩn ám sát thất bại liền che giấu và cứu cậu ta. Hình như chỉ khi cậu ta bị thương chúng ta mới tiếp cận được, bằng không cậu ta sẽ không để ý cô đâu"
"A... Thời điểm cậu ta ám sát thất bại tôi không thể đuổi kịp! Tôi chỉ có thể ở trong sân viện, không thể ra ngoài, sư phụ, sao ngài có thể cứu được cậu ta??"
Trong công ty áp dụng phương pháp công nhân cũ kèm cặp công nhân mới. Đối diện với đồ đệ của mình, người phụ nữ được gọi là sư phụ kia bất đắc dĩ thở dài nói, "Ở Ma giáo, những người có thể tiếp xúc, ngoại trừ Nam Cung Tĩnh, còn có ám vệ của Nam Cung Nguyệt. Cô có thể thuận tiện công lược hắn, từ đó sẽ giải quyết rất nhiều phiền phức"
"Oa, chị Diệp, lúc ấy chị công lược được mấy người?"
Người được gọi là chị Diệp nghĩ hồi lâu lại nói, "Ừm... Bốn người, ám vệ, Đông Phương Ẩn, Văn Nhân Lạc và Vũ Văn Tinh"
Nói đến đây, cô thở dài nói, "Ba người trước tương đối thiếu tình thương, cho nên tương đối đơn giản. Vũ Văn Tinh không phải người để ý tuổi tác, tính ra cũng còn được. Những người khác... vấn đề chênh lệch tuổi thật sự phiền toái, đặc biệt là Nam Cung Tĩnh, không khéo liền thật sự chỉ có thể là mẹ con"
Vừa nghe vậy, mọi người liền sôi nổi đồng ý, "Đúng thế, thân phận thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, cái lợi và cái hại đều nhiều. Chờ đến khi tất cả nam phụ trưởng thành, tuổi của nhân vật này cũng lớn, rất khó tiếp tục tranh giành với con gái. Nhưng trong câu chuyện này, nói thật, chỉ có nhân vật này thích hợp nhất"
Tuy lúc ấy, phế án này đã hành hạ trên dưới toàn bộ môn không ít, bất quá khi thấy tiến độ của mọi người đều bình bình như nhau, mọi người ngược lại đều vô cùng hứng thú nhớ lại, sôi nổi dò hỏi tiến độ của nhau.
"Các cô đều công lược được Văn Nhân Lạc?? Chỉ mình tôi kẹt ở hắn ta sao?? Tôi cảm thấy mình hoàn toàn không get được mạch não của hắn a!"
"Tôi bị kẹt ở ám vệ... Các chị em sao có thể cướp hắn khỏi tay Nam Cung Nguyệt vậy?"
"Thời điểm hắn được đưa đến bên cạnh Nam Cung Nguyệt còn rất nhỏ a, nên tận dụng lúc hai người còn chưa có nhiều liên hệ, so với công lược Nam Cung Tĩnh cũng giống nhau, dùng sức đối xử dịu dàng là được! Bọn họ đều loại hình thiếu thốn tình thương"
"Tôi làm không được a! Hắn vừa có chút thân cận với tôi, tên thủ lĩnh ám vệ kia liền sẽ phạt hắn"
"A đúng rồi!!! Bởi vì ám vệ không thể chú ý người nào khác ngoài chủ nhân! Tên ám vệ kia của Nam Cung Thuần hình như là thủ lĩnh ám vệ, tên đó cũng đặc biệt choá!! Thật sự một chút tình cảm cũng không có!"
"Hắn tên gì nhỉ? Dạ?"
"Đúng! Dạ!"
"Ấy? Sẽ như vậy sao? Khi tôi công lược ám vệ không gặp phải loại chuyện này nha. Có lẽ vì tôi tương đối ẩn giấu, mịt mờ?"
"Đường Đường, cô bị kẹt ai?"
"Nam Cung Thuần...", cô gái tên Đường Đường vẻ mặt đưa đám nói, "Ngoại trừ hắn, những người khác tôi đều công lược xong rồi, cũng chỉ còn mỗi hắn thôi! Thật sự kiên định một lòng với Nam Cung Nguyệt, tôi đều Phật luôn ấy!"
"Không ai nhắc đến Vân Chử vậy?? Tôi không tin chỉ mình mình bị kẹt ở y!"
"Vân Chử...", nhắc đến cái tên này, đại đa số đều trầm mặc, sau đó có người thở dài một hơi, "Chỉ có thể hạ dược y mà thôi, không còn biện pháp khác"
"Nhưng nếu chuyện hạ dược bị y phát hiện..."
Những cô gái hiển nhiên từng trải qua việc này liếc nhìn nhau, cười khổ một tiếng.
"Cho nên...", có người không kiềm được lại quay mặt nhìn về phía bộ trưởng, người đang hết sức chăm chú nhìn máy tính, cẩn thận nhìn nội dung giản lược ban nãy vừa đọc sơ qua lại lần nữa, kéo dài giọng hỏi, "Bộ trưởng, rốt cuộc là ai có thể khiến thế giới này thông qua?"
"A?", bộ trưởng bộ ngôn tình đương nhiên không thể nói là do nhân viên của bộ thuần ái, bởi vì rảnh rỗi đến nhàm chán mà giúp họ. Cô giả ngu nói, "Tôi có chút việc, ra ngoài một chút!"
Cô đóng máy tính, vội vàng đi về phía bộ phận thuần ái.
...
"Lão đệ!! Trâu bò vãi!!"
Trong văn phòng của bộ trưởng bộ thuần ái, bộ trưởng bộ ngôn tình hai mắt toả sáng, hưng phấn không thôi chống hai tay lên bàn gã nói, "Cậu nói không sai, thay đổi suy nghĩ trong công tác xem ra thật sự có kỳ tích a!"
Suốt cả quãng đường đến đây, cô vừa đi vừa tự tổng kết điểm khác nhau của lần thành công này với những lần thất bại trước đây của bộ môn mình, lúc này cô mới phát hiện, vì đã công tác quá lâu trong một môi trường cố định nên tư duy của các nữ phụ trong bộ ngôn tình đã bị rập khuôn vào một khuôn mẫu đó là...
Luôn muốn công lược tất cả nam nhân vốn thuộc về nữ chính.
Bởi vì trong đại đa số tình huống, làm như vậy cũng không sai cho nên cũng không thể nói công nhân công tác sai hướng.
Nhưng trong thế giới này, ám vệ, Nam Cung Tĩnh, Đông Phương Ẩn và Văn Nhân Lạc, vì không có quá nhiều kinh nghiệm với phái nữ cho nên công lược tương đối dễ dàng. Nhưng loại người như Vũ Văn Tinh, Vân Chử và Nam Cung Thuần, nếu vẫn dựa theo tâm tư công lược bình thường, hơn nữa còn trong thời điểm bản thân đã có quan hệ khá thân thiết với những nam nhân khác, tuyệt đối sẽ thất bại.
Đặc biệt là Nam Cung Thuần và Vũ Văn Tinh, hai người họ đã lăn lộn tình trường lâu như vậy, nếu không thể nhìn ra một nữ nhân có cố tình tiếp cận mình hay không, có dụng tâm kín đáo không, vậy họ quả thực quá ngốc.
Cho nên Tống Giản mới đặc biệt lợi hại, bởi vì nàng từ đầu tới cuối đều thật sự vô dục vô cầu, không chỉ như thế, nàng còn dám phá tan cả cốt truyện.
Nhân viên công tác bình thường đều sẽ làm theo cốt truyện gốc, bởi vì như vậy vừa bớt việc lại tiện lợi. Hơn nữa, quy định xét duyệt hiện tại nhiều như vậy, có đôi khi vô tình làm nhiều sai càng nhiều. Nhưng Tống Giản lại dám trực tiếp từ bỏ cốt truyện chủ tuyến, khi cốt truyện còn chưa chính thức bắt đầu, nàng đã mang theo Nam Cung Tĩnh nhảy vực, thậm chí không thèm quan tâm từ đó sẽ dẫn đến hiệu ứng bươm bướm, khiến ám vệ của Nam Cung Nguyệt bị gϊếŧ.
Quả thật là một bước đi thần thánh!
Dù hành động trên phi thường mạo hiểm, suýt chút nữa khiến thế giới sụp đổ, nhưng cũng vì vậy trực tiếp khiến thời gian chạy nhanh hơn, bảo tồn vẻ của nàng. Chính vì vậy, sau khi cốt truyện chính thức bắt đầu, dù có đứng chung với Nam Cung Nguyệt, nàng một chút cũng không có vẻ gì già nua.
Từ đó còn trực tiếp dẫn tới việc thiết lập cốt truyện gốc lần nữa, trực tiếp mở ra một thế cục cực kì tốt, Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc gặp nhau, cứu Đông Phương Ẩn; Vân Chử vì bị Vũ Văn Tinh đẩy vào cung, bị Thái Hậu hạ dược, sau đó được cứu; Nam Cung Thuần cũng bởi vậy sinh ra chấp niệm, theo đuổi nàng không bỏ, dời đi sự chú ý với Nam Cung Nguyệt...
Nhưng tuyệt nhất vẫn là cách nàng vận dụng hai công cụ người, Thanh Phượng và Dạ.
Nói như vậy, việc nhân viên công tác không đặt quá nhiều tâm tư cho những nhân vật phụ khác, vì điều đó tương đương việc gia tăng lượng công việc, không nhất định có hiệu quả cao.
Nhưng Tống Giản lại lợi dụng Thanh Phượng, liên tục bước vào Đoan Vương phủ, còn lợi dụng Dạ hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ trừng phạt mà nhân viên công tác vì không có võ công nên rất khó làm được.
Trước đây, bộ trưởng bộ ngôn tình nằm mơ cũng không ngờ được cốt truyện còn có thể phát triển như vậy!
Đặc biệt là phương thức trừng phạt kia...
Chỉ có bộ thuần ái mới có thể nghĩ ra được! Bởi vì như vậy... không chuyên nghiệp!
Ở đây, thứ gọi là chuyên nghiệp cũng không mang nghĩa xấu, mà ý nói, tại những thế giới khác nhau, trọng điểm công tác của mỗi nhân viên công tác thật sự không giống nhau.
Nhân viên chuyên nghiệp của bộ ngôn tình sẽ suy xét nhiều nhân tố hơn, ví dụ như, khách hàng có chấp nhận được trong thế giới ngôn tình xuất hiện phương thức như vậy không? Điều này đối với khách hàng theo khuynh hướng ngôn tình mà nói, có thể quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, từ đó dẫn đến tranh luận không?
Các cô không dám mạo hiểm, thông thường sẽ vì sự bình ổn mà lựa chọn từ bỏ. Nhưng đôi khi, bộ trưởng bộ ngôn tình cảm thấy, có chút việc nằm ngoài dự đoán của mọi người cũng không có gì xấu. Ít nhất cô cảm thấy phương thức xử lý của Tống Giản còn có thể xem như có chút mới lạ, sẽ không khiến người khác cảm thấy quá khó chịu.
Mà một khi thấy được lợi ích, bộ trưởng bộ ngôn tình lập tức cảm thấy, việc hợp tác này có thể tiếp tục.