"Ngươi..."
Tống Giản theo bản năng có chút khó thở. Nói thật, nàng không hề lo lắng cho an nguy của nhóm người Nam Cung Tĩnh vì bọn họ là những nhân vật nam quan trọng. Nhưng Dạ và Thanh Phượng lại không phải.
Nếu Nam Cung Thuần thật sự muốn giết người vậy họ sẽ là đối tượng có khả năng tử vong cao nhất. Đối với chuyện này, Tống Giản không có biện pháp khống chế nhưng ít ra... nàng không muốn thấy Dạ chết ngay trước mặt mình!
Huống chi, tuy nàng biết võ công Dạ cao cường, bằng không cũng sẽ không thể cùng Nam Cung Thuần tạo thành tổ hợp "một sáng một tối, thiên hạ vô địch" nhưng cụ thể có bao nhiêu cao cường, nàng hoàn toàn không biết.
Nếu hắn mạnh đến độ có thể toàn thân rút lui dưới sự bao vây của nhiều người như hiện tại vậy nàng không còn gì để nói. Nhưng Dạ hiển nhiên còn chưa mạnh đến trình độ kia. Có lẽ một mình hắn có thể vừa đánh vừa đào tẩu, nhưng Tống Giản hiểu rất rõ, một người không hề biết võ công như nàng, tuyệt đối sẽ liên lụy hắn.
Vì sao hắn không chịu vứt bỏ nàng?
Theo bản năng vừa nghĩ như vậy xong, Tống Giản càng cảm thấy, một người vì nàng ngay cả tính mạng cũng có thể không cần như Dạ, tình nghĩa sâu đậm đến nhường nào.
Tống Giản không khỏi thêm cảm động, nàng áy náy cắn môi, duỗi tay nắm chặt lấy tay Dạ nhưng rất nhanh lại buông ra, sợ gây trở ngại hắn.
Dạ khẽ nhìn nàng, chỉ trong chớp mắt đã nhanh như chớp cắt đứt cổ hai tên, nhưng bản thân hắn lại bị kẻ khác chém bị thương cánh tay.
Hoàn cảnh đao quang kiếm ảnh, dùng mệnh chém giết thế này khiến Tống Giản kinh hồn táng đảm. Nàng không dám mở miệng, sợ khiến Dạ phân tâm, nhưng trái tim lại không ngừng lo sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng hoàn toàn không biết như thế nào mới phải.
Ngay lúc này, từ nơi xa một tia sáng vàng đột nhiên lao vút đến. Dạ phản ứng cực nhanh xoay người, ôm Tống Giản vào lòng rồi bay lên, tránh đi.
Một ám vệ không kịp đề phòng bị bắn trúng yết hầu, thống khổ ngã xuống.
Tống Giản lúc này mới thấy rõ, thì ra tia sáng vàng kia là một cây trâm vàng.
Cây trâm vàng?
Người có thể sử dụng đồ vật này như vũ khí...
"Phu nhân!!"
Một thân ảnh cao gầy bỗng nhiên bước đến, dừng ngay bên cạnh Tống Giản. Quả nhiên là Thanh Phượng trong bộ quần áo màu xanh.
Sắc mặt hắn tái nhợt, có vẻ vô cùng tiều tụy, hiển nhiên vì trước đây đã chịu đại thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nếu so với lần trước gặp nhau, thân hình vốn dĩ mảnh khảnh của hắn càng thêm gầy guộc, áo bào màu xanh rộng thùng thình khoác lên người, đai lưng quấn lại càng thêm tinh tế, cơ hồ có chút nhược bất thắng y*.
(*Ý chỉ những người yếu đuối đến nỗi như thể ngay cả quần áo mặc trên người cũng có vẻ quá sức với họ)
Vừa nhìn thấy hắn, Tống Giản đầu tiên là sửng sốt nhưng lập tức lại vô cùng vui mừng.
Đến rồi đến rồi, tuyến CP phụ sắp thành nha! Dạ vừa lâm vào nguy hiểm, người thứ nhất xuất hiện chính là Thanh Phượng, này không phải CP thì là cái gì?!
"Thanh Phượng!", nàng vui mừng gọi, "Ngươi biết chúng ta ở đây nên cố ý đến cứu chúng ta sao?"
Tuy ngoài miệng nàng nói vậy nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, "Ngươi biết Dạ ở đây nên cố ý đến cứu hắn sao?"
Thanh Phượng thần sắc phức tạp nhìn về phía cánh tay đang ôm chặt lấy eo nàng của Dạ, "Dạ, ngươi...?"
Mới vừa rồi, từ rất xa, hắn đã thấy Dạ và Tống Giản bị người khác bao vây, lập tức có dự cảm không hay nhưng lại không dám xác định. Người kia chính là Dạ đó, hắn thật sự sẽ phản bội giáo chủ??
Nhưng giờ phút này, khi tận mắt nhìn thấy, bất luận chuyện này có bao nhiêu khó tin nhưng nó đều là sự thật.
Khi thấy hắn đến gần, Dạ theo bản năng càng ôm chặt Tống Giản hơn.
Lúc này, lại có ba người bay đến dừng bên cạnh Tống Giản.
Một người mặc bạch y, dung mạo anh tuấn, từ trước đến nay thần sắc dịu dàng giờ phút này lại lạnh lùng đến cực điểm; một người mặc huyền y, chuôi kiếm chĩa về phía trước, dung mạo tuấn tú, mặt mày sắc bén; một người thân khoác tăng y vàng cam, dung mạo nho nhã đoan chính, lông mày và lông mi đều là màu trắng, hệt như sương tuyết ngưng tụ thành, màu mắt nhạt tựa lưu li.
Ba người đó đúng là Nam Cung Tĩnh, Đông Phương Ẩn và Vân Chử.
"Ha! Đến vừa đúng lúc!"
Không chỉ như thế, Tống Giản còn nghe thấy phía sau bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa cùng âm thanh khinh cuồng, đầy vẻ ngạo mạng của một nam nhân trẻ tuổi, "Bổn vương đã nói mà, bọn họ khẳng định chạy về phía này!"
Tống Giản quay đầu sang, lại thấy một nam tử tuấn mỹ đến cực điểm, ngồi ngay ngắn trên một con ngựa trắng được trang trí hoa lệ. Gã ước chừng hơn hai mươi tuổi, tóc đen xoã tung trên vai, bộ dáng lười nhác, không câu nệ lễ tiết.
Thấy Tống Giản nhìn mình, gã cũng khẽ nháy mắt đáp lại nàng như đang nói "Bổn vương đã nói mà, việc chốn kinh thành, không thể nào tránh được đôi mắt của Bổn vương". Không chỉ như thế, gã còn nhấc tay, vô cùng đắc ý nói, "Này, đại mỹ nhân, bổn vương xuất quân tới cứu nàng, có phải nàng nên suy xét một chút việc lấy thân báo đáp?"
Vũ Văn Tinh vừa dứt lời lập tức đã bị một nhóm người hung hăng trừng mắt.
Gã khẽ sửng sốt nhưng ngay sau đó lại cảm thấy thú vị cong môi, "Aiya, aiya, thú vị, thật thú vị"
Phía sau gã quả nhiên có mấy chục người thân mặc áo giáp, nhìn bộ dáng chắc chắn là quan quân.
Vũ Văn Tinh nghiêm mặt nói, "Kinh thành là trọng địa, sao có thể dung thứ Ma giáo tàn sát bừa bãi! Người đâu, mau bắt lấy đám loạn phỉ kia! Giáo chủ Ma giáo tất nhiên cũng ở gần đây, chuẩn bị lục soát núi!"
...
Cốt truyện diễn biến thành thế này khiến Tống Giản sửng sốt.
Những ám vệ tấn công Tống Giản và Dạ đều bị giết sạch, nhưng Nam Cung Thuần, bọn họ lại không tìm được.
Đối với chuyện này, Tống Giản tuy cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không kỳ lạ. Hắn làm vai chính, mà đặc biệt lại là chủ công, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thiệt trên tay các chủ thụ.
Không biết vì sao, nhưng cơ hồ tất cả thế giới đều quy ước như thế, có thể vì cảm thấy như vậy mới đảm bảo được cấp bậc hơn người của chủ công chăng.
Rốt cuộc theo xu thế hiện nay, nếu so sánh giữa công và thụ thì công... luôn có ưu thế hơn một ít.
Đây đại khái chính là sự áp chế từ thuộc tính.
Đối với việc này Vũ Văn Tinh rất không cam lòng, gã tức giận bất bình nói, "Trong phủ Bổn vương đã chết rất nhiều người, thật vất vả ra khỏi thành một lần, náo động một trận lớn như vậy, cuối cùng chỉ có thể giết mấy cái lâu la. Lục soát cả ngọn núi cũng bắt không được một tên giáo chủ Ma giáo?"
Tống Giản nghĩ thầm, không sao cả, sau này các ngươi còn có rất nhiều cơ hội dây dưa.
Trên đường đưa Tống Giản về thành còn xảy ra một việc. Vũ Văn Tinh mang đến một chiếc xe ngựa, Nam Cung Tĩnh vì xem như người nhà của Tống Giản nên được ngồi chung xe để chăm sóc nàng. Những người còn lại như Vân Chử, Đông Phương Ẩn, Thanh Phượng còn có Dạ, đều cưỡi ngựa đi theo.
Khi Nam Cung Tĩnh dìu Tống Giản bước lên xe ngựa, Dạ đi sát theo phía sau nàng, Thanh Phượng bước lên đứng giữa nàng và Dạ, lạnh lùng ngăn hắn lại.
Nhận thấy động tĩnh phía sau, Tống Giản quay đầu lại, nàng có chút sửng sốt, theo bản năng giải thích nói, "Thanh Phượng, Dạ không phải kẻ thù"
Đã không phải nữa.
"Thời gian gần đây, hắn vẫn luôn giúp đỡ ta"
Nói đến đây, Tống Giản dừng một chút, nàng dùng góc nhìn của Thanh Phượng suy nghĩ, nếu CP của mình cùng người khác bôn ba một thời gian dài bên ngoài, người đó còn làm trò ngay mặt mình nói cái gì "hắn vẫn luôn bên cạnh ta", "hắn vẫn luôn giúp ta", tựa hồ sẽ dễ dàng dấy lên ghen tỵ, thậm chí còn có thể phẫn nộ đến bùng nổ.
Hửm? Nhưng nếu Thanh Phượng ghen, chẳng phải chứng tỏ tình cảm hắn dành cho Dạ đã có biến hóa?
"Phu nhân, ngài lên trước đi", lần đầu tiên ngữ khí Thanh Phượng có chút cứng nhắc, hắn không nhìn nàng nói, "Ta có chuyện muốn nói với Dạ"
Tống Giản nghe vậy, thấy bọn họ tựa hồ chuẩn bị ở riêng với nhau, tinh thần tức khắc rung lên, cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
Nàng cực kì ngoan ngoãn, bày ra vẻ tuyệt đối không quấy nhiễu, phối hợp nói, "Được"
Vũ Văn Tinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn trận giằng co vi diệu này của ba người, khẽ nhướn mày. Gã cảm thấy Tống Giản đứng ở trung tâm, thái độ lại có vẻ ý vị sâu xa nhất.
Thấy gã vẫn luôn nhìn nàng không chớp mắt, Vân Chử ngồi trên lưng ngựa bên cạnh trầm giọng nhắc nhở, "Vương gia, hành vi như vậy là vô lễ"
Vũ Văn Tinh quay sang nhìn y, bĩu môi nói, "Ngươi là hòa thượng chứ không phải nho sinh, tại sao lại nhiều quy củ nhàm chán như vậy?"
Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh cùng ngồi trong xe với Tống Giản, trên mặt lộ ra một tia chán ghét. Rõ ràng lúc ở y quán, Vũ Văn Tinh hễ rảnh rỗi liền đi trêu chọc Nam Cung Nguyệt, hiện tại lại hồ ngôn loạn ngữ với phu nhân.
Nhưng khi nhìn về phía Tống Giản, vẻ mặt của hắn nhanh chóng hòa hoãn, chỉ cảm thấy hiện tại còn có thể thấy nàng không chút thương tổn đứng trước mặt mình, thật sự khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt.
"Phu nhân..."
Hắn hít sâu vào một hơi, khi đơn độc ở cạnh nàng, hắn liền không khống được mà hơi đỏ hốc mắt.
"Aiya", nhìn thấy bộ dáng như sắp khóc của hắn, Tống Giản vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn. Người trưởng thành không thể như trẻ con, chỉ có thể khóc cực nhỏ lại cực kỳ khắc chế, nếu được tuyệt đối sẽ không dễ dàng rơi lệ. Chính vì vậy Tống Giản cảm thấy người lớn mỗi lần khóc đều so với hành động khóc không đắn đo gì của trẻ nhỏ càng đáng được quan tâm và dịu dàng an ủi, "Chẳng phải ta đã bình yên trở lại sao?"
Nam Cung Tĩnh mím chặt môi, cúi đầu dựa vào vai nàng, "Nếu ngài thật sự không còn nữa... Ta cũng chẳng thiết sống..."
"Đừng ăn nói ngốc nghếch như vậy", Tống Giản xoa tóc hắn, ôn hòa nói, "Cuộc đời của ngươi còn rất dài"
Nói đến đây, nàng dừng một chút lại tiếp tục, "Huống hồ... Ta sẽ phải đi trước ngươi một bước"
"Nhưng chúng ta đã hẹn với nhau rồi", Nam Cung Tĩnh nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, "Chúng ta đã hẹn với nhau, chết sẽ cùng chết"
"Chuyện này không giống...", Tống Giản thấp giọng nói, "Khi đó, ta không yên tâm ngươi nhưng hiện tại, ngươi đã trưởng thành, dù chỉ có một mình, cũng có thể sống rất tốt. Ngươi còn có thể quen biết rất nhiều rất nhiều người..."
"Không", Nam Cung Tĩnh lại quả quyết cự tuyệt, "Không!"
Tống Giản nhất thời hết cách, đành phải trầm mặc trong chốc lát, chuyển đề tài hỏi, "A Lạc đâu?"
Giọng Nam Cung Tĩnh có chút khó chịu từ hõm cổ nàng truyền đến, "Sư huynh không có võ công nên ở lại y quán, chăm sóc Vân Phương"
"Vân Phương?"
"Là Nam...", Nam Cung Tĩnh vốn định gọi thẳng tên nhưng lại cảm thấy nếu trước mặt Tống Giản lại gọi nữ nhi của nàng một cách xa lạ như vậy sẽ khiến nàng khổ sở. Vì thế hắn thấp giọng sửa lại nói, "Là tên hiện tại của Nguyệt nhi"
"Tên này...", Tống Giản không hề liên tưởng đến bài thơ kia, nàng hơi nghiêng đầu cười nói, "Nghe qua quả thật độc đáo"
...
Dạ và Thanh Phượng đơn độc đi phía cuối đội ngũ, Thanh Phượng thần sắc lạnh như băng, Dạ nhìn chăm chú xe ngựa trước mặt, cũng trầm mặc không nói.
Cuối cùng, Thanh Phượng kiềm chế ngọn lửa giận vô danh, ngữ khí gượng gạo hỏi, "Ngươi đã làm gì?"
Dạ như cũ không nói một lời.
"Đừng bày ra bộ dáng ám vệ kệch cỡm này trước mặt ta! Cũng đừng ra vẻ ngươi như thể đã tôn nàng làm chủ!", thấy thế, Thanh Phượng vì quá giận dữ mà bật cười, "Là ta đến trước, dù cho thế nào, rõ ràng đều là ta đến trước! Ngươi dựa vào gì hiện tại lại bày ra vẻ thân mật khăng khít với nàng? Không phải ngươi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu sao? Không phải ngươi vẫn luôn trung thành và tận tâm với Nam Cung Thuần sao?"
Dạ rũ mắt, sau một lúc lâu mới nói, "Ta không làm gì cả"
Hắn ngữ khí bình tĩnh, "Ta chỉ nói với nàng, phu nhân, ta để ý ngài, thích ngài. Sau đó phu nhân nói, dũng khí của ta đả động nàng"
Thanh Phượng trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy buồn cười, rồi lại bất giác thê lương, "Dũng khí?"
Chẳng lẽ hắn bại bởi Dạ, chỉ là vì dũng khí sao?
Chẳng lẽ vì khi đó phu nhân hy vọng hắn có thể mang Nguyệt nhi đào tẩu, hắn không đồng ý sao?
Dù sau này hắn có nuôi nấng Nguyệt nhi mười sáu năm cũng không thể đền bù?
Hắn lại nghĩ tới thân thể của mình, nhịn không được nghĩ thầm, chẳng lẽ, phu nhân không chọn hắn, thật sự không có một chút nguyên nhân đến từ thân thể hắn?
Vừa nhớ đến khả năng này, hắn cảm thấy như rơi vào động băng, ngay cả trái tim tựa hồ đều bị người niết chặt, không thể hô hấp.