Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 57




"Quan tâm ta?", Tống Giản nhất thời không thể hiểu câu nói kia có ý gì,"Ví dụ như?"

"Ta cũng không biết...", Dạ đứng tại chỗ, qua nửa ngày mới đưa ra một câu trả lời như thế, "Chỉ là, ta vẫn luôn nhớ về ngươi"

"Nhớ về ta theo kiểu nào?"

"Có lẽ...", Dạ hiển nhiên không thể thích ứng với việc đề cập đến tình cảm đặc biệt này của mình. Hắn hơi quay đầu đi, vô thức có chút lảng tránh, rồi lại không chút kinh nghiệm chỉ có thể theo bản năng lấy người quen làm ví dụ, "Giống với Thanh Phượng"

"..."

Giống Thanh Phượng?

Thật sự giống nhau sao?

Tống Giản khẽ nhíu mày, khẽ vỗ vai hắn, "Trước buông ta xuống đi"

Lúc này, ở nơi núi rừng hoang vu, hai người họ cũng đã chật vật gần cả đêm. Chân trời đã chậm rãi nổi lên màu trắng, màn đêm tựa huyền thiết trước mắt đang dần biến mất.

Tống Giản đứng yên trên đất, nhìn vào Dạ đang xoay người đối diện với mình, hiện tại nàng đã có thể thấy rõ hoa văn trên mặt nạ của hắn.

Nàng xác nhận hỏi lại, "Thanh Phượng thích ta cho nên mới nhớ ta. Ngươi xác định ngươi giống hắn sao?"

Nghe vậy, ngữ khí của Dạ càng thêm mê mang. Hắn cúi gục đầu, quẫn bách như một đứa trẻ, "Ta không biết. Ta không biết như thế nào mới gọi là thích. Nhưng nếu nàng không vui ta cũng sẽ không vui"

Tống Giản nghiêng đầu suy nghĩ, nàng nhìn trái phải một vòng, khi nhìn thấy một tảng đá lớn liền trực tiếp đi đến và nhìn Dạ nói, "Ngươi đến ngồi xuống đây đi"

Tuy không biết nàng muốn làm gì nhưng Dạ vẫn nghe lời đi đến ngồi xuống.

Hắn vốn dĩ cao lớn hơn Tống Giản rất nhiều, nhưng sau khi ngồi xuống, Tống Giản lại có thể từ trên cao nhìn xuống hắn.

Nàng duỗi tay giữ chặt mặt nạ trên mặt hắn như thể chuẩn bị tháo xuống. Dạ tức khắc theo bản năng cản nàng lại.

Hắn đối diện với ánh mắt của Tống Giản, như thể cũng vừa mới phản ứng lại những gì mình đã làm mà ngẩn người. Chính vào thời khắc hắn do dự nới lỏng tay, Tống Giản cũng thu tay lại, tiếp đến bắt đầu thoát y phục của hắn.

Nàng kéo dây cột áo ngoài của hắn ra, áo trong màu trắng lập tức xuất hiện. Sau đó nàng lại bắt lấy dây cột áo trong, nâng mắt nhìn hắn hỏi, "Có thể chứ?"

Dạ ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời cũng không biết mình nên trả lời thế nào.

"Vậy ta tiếp tục nhé?"

Tống Giản cũng không định chờ hắn cho phép mới hành động. Thấy hắn không phản đối, nàng liền trực tiếp cởi ra lớp y phục cuối cùng của hắn.

Vạt áo mở rộng, lộ ra vùng ngực và phần bụng màu bánh mật. Thân thể luôn che giấu trong bóng tối kia, vòm ngực căng đầy, cơ bụng săn chắc, đai lưng cột gút chặt trên xương hông, càng khiến hình thể eo hẹp chân dài càng rõ nét.

Tống Giản rũ mắt, nhẹ nhàng dùng một bàn tay dán vào bụng hắn.

Những ngón tay thon dài trắng ngần, đầy vẻ mềm mại nhu mỹ chỉ thuộc về phái nữ, so sánh với khối thân thể thô ráp kia, hình thành sự đối lập vô cùng mãnh liệt.

Từ lúc nàng cởi quần áo của hắn, thân thể Dạ trong vô thức bỗng khẩn trương, căng thẳng. Đến khi nàng đặt tay lên người hắn, hắn cả kinh duỗi thẳng eo, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Tống Giản nhìn hắn, thần sắc vẫn bình tĩnh như thể một bác sĩ đang kiểm tra bệnh tình của người bệnh.

"Nếu ta chạm vào ngươi thế này, ngươi có thấy chán ghét và bài xích không?"

Theo lý mà nói, dù có vài nhân vật nam ngay từ đầu là thẳng, nhưng một khi sinh ra cảm tình với một nhân vật nam khác, chính là thứ người ta gọi là "cong", sẽ không thể nào sinh ra bất kì cảm xúc gì với nhân vật nữ.

Dạ nói bản thân cũng không rõ tình cảm kia rốt cuộc ra sao. Có thể nào người hắn thật sự để ý lại là Thanh Phượng, nhưng vì Thanh Phượng thích nàng nên hắn mới vì quan hệ giữa nàng và Thanh Phượng mà tâm phiền ý loạn. Hơn nữa hắn vẫn chưa ý thức được cảm xúc mình dành cho Thanh Phượng mới là yêu nên lại cho rằng, người mình để ý kỳ thật là Tống Giản?

Nếu là dạng này, hắn đối với sự đụng chạm của nàng hẳn sẽ theo bản năng kháng cự. Không ít nhân vật nam sau khi cong, không chỉ không hứng thú với phái nữ thậm chí còn đối với những cử chỉ thân mật, mang theo sự ái muội giới tính này mà thấy cực kỳ bài xích.

Đương nhiên, nam giới bình thường cũng không thể nào tùy tiện chấp nhận người khác thân mật như vậy. Nhưng nếu đổi lại là người con gái bản thân vừa thổ lộ, đương nhiên theo phản xạ, sẽ không thể nào chán ghét.

Tống Giản quan sát phản ứng của Dạ, phát hiện thân thể hắn căng chặt, hai tay siết thành quyền như đang liều mạng ẩn nhẫn gì đó nhưng lại không thể phân biệt đây rốt cuộc là nhẫn nại vì chán ghét hay nhẫn nại vì chuyện khác...

Tay nàng nhẹ nhàng dịch lên trên, lướt qua ngực, lại lướt qua xương quai xanh, nương theo vai mà vỗ về chơi đùa với gáy của hắn. Cuối cùng nàng vân vê vành tai hắn, vươn ngón trỏ, dùng mặt ngoài của ngón tay ngả ngớn lướt qua cằm hắn.

Tống Giản từng bước gia tăng sự thân mật, cũng từng chút thử điểm cuối sự nhẫn nại của Dạ.

Hô hấp của hắn bắt đầu có chút dồn dập, toàn thân cứng đờ như một tảng đá, mu bàn tay bị niết chặt cơ hồ đều lộ cả gân xanh nhưng hắn vẫn không hề đẩy nàng ra.

Vì thế Tống Giản lại sờ đến vành mặt nạ của hắn. Nàng khẽ dừng lại đợi phản ứng của Dạ, nhưng lúc này, hắn không hề ngăn cản nàng. Vì thế, sau một hồi nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, mặt nạ rốt cuộc bị tháo xuống, rơi trên đầu gối hắn.

Nhìn thấy được mặt hắn, Tống Giản có chút sửng sốt nói, "Ta còn tưởng lý do ngươi luôn mang mặt nạ là vì trong lúc làm nhiệm vụ không cẩn thận bị hủy dung hay những thứ tương tự..."

Dạ ngẩng đầu nhìn nàng, trên đôi đồng tử màu trà nhạt thanh thoát là hàng mi mảnh dài dày đặc nhè nhẹ run rẩy, như dã thú đang thấp thỏm lo âu.

Hắn hẳn là con lai.

Diện mạo thiên hướng vùng Trung Đông, mũi cao mắt sâu, nếu không mang mặt nạ, đứng giữa những người khác quả thực là hạc trong bầy gà. Chỉ cần thoáng nhìn một cái liền có thể để lại ấn tượng cực kì sâu sắc, mà vẻ ngoài này ước chừng không phù hợp với công việc ám vệ nên mới cần mang mặt nạ che đậy.

Gương mặt hắn thon gầy, hàng mi dài dày, chiếc mũi cao thẳng, mi cốt rõ ràng, không chỉ thoạt nhìn như vẽ mắt còn phảng phất như được đánh phấn mắt. Cằm hắn hơi hạ xuống, thời điểm không chút tình cảm nhìn chằm chằm người khác, giống như một con sư tử chốn hoang dã.

Tinh thần của người chuyên tìm kiếm tài năng trong thế giới trước, hiện tại còn chưa thể biến mất của Tống Giản, thoáng chốc lại bốc cháy hừng hực...

Một gương mặt cao cấp như vậy, thật sự thích hợp quay những bộ phim hành động nha!

Khi nhìn thấy thứ mình thích, nàng liền say mê ôm lấy mặt hắn, thay đổi nhiều góc độ khác nhau nhìn chằm chằm hồi lâu, thật sự không tìm được góc chết. Nàng vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối thở dài.

Thỏa mãn vì tìm được một mầm non tốt thế này. Tiếc nuối vì... thế giới này làm gì có sân khấu để nàng mang theo bọn họ phát huy?

Bỏ đi, chính sự quan trọng hơn.

Tống Giản nâng mặt Dạ lên, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Nàng khẽ hôn mặt hắn lại phát hiện ánh mắt Dạ nhìn về phương xa, tựa hồ mất đi tiêu cự.

Vì thế nàng do dự một chút, lại chạm vào khóe môi hắn.

Lông mi của Dạ càng run rẩy lợi hại hơn. Hắn rốt cuộc rũ mắt, nhìn về phía nàng.

Cảm giác được làn da bên dưới tay mình thật nhanh nóng lên, ánh mắt Tống Giản lại dừng trên môi hắn.

Bất quá nàng cảm thấy, mình vốn không cần thử đến bước này vì nàng đã có được đáp án. Nàng thấy phản ứng giữa hai chân Dạ.

Hắn hoặc là song tính hoặc là chính hắn còn chưa kịp nảy sinh tình cảm với Thanh Phượng. Lúc trước Tống Giản cho rằng, họ chẳng qua là "tình anh em" chân chính.

Đáng giận, phán đoán sơ suất!

Còn không phải vì tình anh em trong thuần ái văn vốn là thứ rất mơ hồ sao! Dù có là nhân viên với kinh nghiệm phong phú, ngẫu nhiên cũng sẽ rớt ngựa*!

(*Từ mạng tq, chỉ những việc tưởng nắm chắc nhưng cuối cùng lại thất bại)

"Xem ra...", nàng trấn định buông hắn ra, đứng thẳng người nhìn Dạ nói, "Ngươi dường như thích ta"

Thanh âm Dạ khàn khàn, "Là kiểu thích như Thanh Phượng sao?"

"Đại khái...", Tống Giản cúi đầu muốn giúp hắn mặc lại quần áo nhưng không biết vì sao, đáng lẽ nàng rất bình tĩnh, hiện tại lại phát hiện ngón tay mình bất giác run lẩy bẩy, "Đúng là như vậy"

Dạ duỗi tay, cầm lấy đầu ngón tay của nàng.

"Ngươi cũng làm chuyện tương tự với hắn?"

"Không có"

"Chỉ có ta sao?"

"...", Tống Giản không có tâm tư trả lời hắn.

Nàng rút ngón tay ra khỏi bàn tay hắn, cuối cùng cũng run rẩy cột xong dây áo trong của hắn. Chỉ là cột có chút lỏng, khiến nàng do dự không biết có nên cột lại lần nữa hay không.

Tống Giản vẫn luôn cúi đầu, Dạ lại duỗi tay chạm vào mặt nàng, nâng cằm nàng lên, chấp nhất hỏi, "Vì sao chỉ có ta?"

"Ta chỉ là không xác định...", Tống Giản muốn quay mặt đi, tiếp tục cúi đầu cột lại áo ngoài. Nhưng Dạ đã giữ chặt cằm nàng, không cho phép nàng lảng tránh.

Tống Giản nghĩ thầm, rõ ràng ban nãy còn mê mang chẳng khác gì đứa trẻ lạc đường, vì sao hiện lại đột nhiên toát ra sự uy nghiêm cùng vững vàng mà một thủ lĩnh ám vệ nên có chứ?

Vì kích thích tố của nam giới tăng cao sao??

Nàng theo bản năng lùi về phía sau một bước, "Ngươi thật sự có phản ứng với nữ nhân"

"Vì sao không thể?", nàng vừa lùi Dạ liền đứng lên, đi về phía trước tới gần nàng.

Hắn giữ tay nàng lại, ôm lấy eo nàng, sau đó cúi đầu xuống, vụng về lại nóng nảy hôn lên môi nàng.

...

Được thôi.

Tống Giản bị Dạ ôm trong lòng, trợn tròn mắt nghĩ thầm, nàng e rằng phải từ đơn thuần nữ phụ pháo hôi chuyển sang phát triển theo hướng nữ phụ ác độc rồi.

Nàng sẽ cự tuyệt sao? Đương nhiên không.

Chuyện này đối với công tác tuyệt đối có lợi, chỉ cần có ích cho việc phát triển, kẻ ngốc mới có thể cự tuyệt.

Nếu từ đây có thể khiến Dạ đứng về phía mình, vậy nàng căn bản không cần giống như trước đây buồn rầu về việc làm thế nào để trừng phạt Nam Cung Thuần.

Mặc kệ là liên hệ Nam Cung Tĩnh, từ trong tay hắn lấy được độc dược hay trên phương diện vũ lực áp chế Nam Cung Thuần, nàng đều có lợi thế.

Đây đương nhiên là lợi dụng nhưng cũng là lần trợ công vẹn cả đôi đường. Tống Giản có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà Dạ và Thanh Phượng cũng có lý do hoàn toàn thoát khỏi nàng để ở bên nhau.

Tống Giản thậm chí đã nhìn thấy được tuyến cốt truyện về sau. Chỉ cần cuối cùng nàng thẳng thắn nói rằng mình sở dĩ ở cạnh Dạ là vì muốn lợi dụng hắn đối phó với Nam Cung Thuần, Dạ và Thanh Phượng tất nhiên đều sẽ cảm thấy vỡ mộng, sau đó bị tổn thương, từ đây đối với nữ nhân đều kính nhi viễn chi*. Rồi sau thời gian dài bầu bạn, họ sẽ phát hiện vẫn là nam nhân tốt nhất, đặc biệt khi hai "tình địch cũ" đã sống cạnh nhau lâu như vậy và vô cùng hiểu biết đối phương.

(*Tôn trọng nhưng xa cách)

Cốt truyện "tình địch hoá tình nhân" không phải cũng rất phổ biến sao?

Quan trọng nhất chính là nhân vật nữ bên trong, ở giai đoạn đầu cần phụ trách khiến bọn họ liên hệ chặt chẽ với nhau, vào giai đoạn sau lại rời đi, để bọn hắn bên trong lốc xoáy tình cảm kia.

Lưu trình này nàng vô cùng quen thuộc!

Tống Giản đã xác định được phương hướng công tác trong tương lai, sau đó quyết đoán vươn tay ôm lại Dạ.