Thấy thế, Vân Chử đứng lên đi đến cạnh nàng, hơi nhíu mày lo lắng hỏi, "Cô thấy nơi nào không khoẻ sao?"
"Ta..."
Tống Giản che lại ngực, nói với bản thân phải bình tĩnh, nàng phải bình tĩnh. Nàng là chuyên nghiệp, nàng là tuyển thủ chuyên nghiệp trong tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp, nàng không có trái tim, nàng không có trái tim.
Nghĩ đến đây, nàng thấy mình dễ chịu hơn một chút, thở dài đáp, "Không cần như vậy đâu"
Nàng rốt cuộc có thể nhìn thẳng vào mặt Vân Chử, khi bốn mắt chạm vào nhau, nàng không kiềm được hơi rũ mi, "Ta có thể tự chăm sóc mình thật tốt. Ta có nơi để đi, cũng có người nhà và bằng hữu bên cạnh. Còn việc gả chồng, ta chưa từng suy nghĩ qua. Hơn nữa, ta cũng không muốn huỷ hoại tương lai của ngài... Tiền đồ của ngài vốn vô lượng, dù ngày kia có hoàn tục đi nữa thì cũng nên vì người ngài thật lòng thích mới đúng"
Nói đến đây, Tống Giản dừng một chút, không khỏi thầm bổ sung trong lòng một câu, 'Chỉ cần người kia không phải Nam Cung Thuần là được'.
Nghe vậy, Vân Chử khẽ trầm mặc, "Vậy thì để ta trước đưa cô về nhà"
Vẻ mặt y rất bình tĩnh khiến Tống Giản nhất thời cũng không biết y đến tột cùng có hiểu mình nói gì hay không, rằng nàng hoàn toàn không cần y "phụ trách".
"Được"
Nhưng nếu y đã không còn chủ động nhắc đến đề tài này, Tống Giản cũng chẳng muốn bàn thêm nhiều.
Dù khi ở chung ít nhiều sẽ vì không khí mờ ám mơ hồ không rõ mà có chút xấu hổ, nhưng... Cùng lắm thì cứ kéo dài thời gian, chờ đến khi trừng phạt Nam Cung Thuần xong, sau khi nàng kết thúc nhiệm vụ và thoát ly thế giới, Vân Chử hẳn sẽ không còn bị chuyện này trói buộc mà một lần nữa có được tự do.
"Chỉ là hiện tại đã tối", Vân Chử quay đầu nhìn sắc trời ngoài động, "Ta lại không quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Nếu hiện tại ra ngoài e rằng cũng phân không rõ phương hướng. Đợi ngày mai mặt trời mọc chúng ta hãy xuất phát, được chứ?"
Y nói có lý có tình, lại suy xét chu toàn đến cảm nhận của nàng, Tống Giản thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho y. Nhưng khi nghĩ đến tình huống của nhóm Nam Cung Tĩnh, Văn Nhân Lạc cùng Đông Phương Ẩn hiện tại không biết thế nào, nàng lại khó có thể yên tâm.
Thấy nàng lộ vẻ khó xử, Vân Chử nghiêm túc nói, "Nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc nói cho ta"
Tống Giản lúc này mới đáp, "Thật ra ta... bị tách khỏi người nhà. Chúng ta vốn dĩ ở đạo quan trên vách núi, đột nhiên gặp phải Nam Cung Thuần, hắn và chúng ta... trước đây có chút ân oán. Sau khi ta bị mang đi, ta rất lo lắng không biết người nhà của ta có gặp phải chuyện nguy hiểm gì không"
Nghe vậy, Vân Chử lộ ra vẻ trầm ngâm. Nhưng chuyện này ngay cả Tống Giản còn không có biện pháp gì để giải quyết, huống chi là Vân Chử?
Với tính cách của y, Tống Giản sợ rằng y sẽ mặc kệ an nguy của bản thân để trở về. Do đó, vừa nói xong, nàng liền thấy có chút hối hận, vội vàng vớt vác nói, "Nhưng bọn họ đều rất thông minh, hẳn sẽ không ở nguyên một chỗ. Có thể là ta lo lắng quá mức, không sao đâu"
Vân Chử nói, "Có lẽ ta có thể trở về xem thử"
"Không cần!", Tống Giản sợ y thật sự nói như vậy, nàng bất đắc dĩ khuyên, "Hiện tại ngài trở về cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm"
Vân Chử lại nhàn nhạt đáp, "Nếu tích thân*, như thế nào độ người?"
(*Chỉ lo thân mình)
Nghe đến đây, Tống Giản rốt cuộc cảm giác một tia không thích hợp. Có lẽ là vì những gì Vân Chử nói nghe ra thật sự quá mức vô tư.
Nghĩ đến tuổi tác của y còn trẻ như vậy mà đã gánh theo nhiều danh hào cao quý như vậy... Gì mà "Phật tử", "Thánh liên chuyển thế", những gì y trải qua để trưởng thành, thật sự bình thường sao?
Nàng không kiềm được hỏi ngược lại, "Nhưng nếu không tiếc thân, dùng thứ gì để độ mình?"
"Độ người tức là độ mình"
Một đẳng thức thế này không khỏi có chút quá mức đơn giản đến tàn nhẫn. Tống Giản không kiềm được nhíu mày, nghiêm túc nói hỏi, "Độ người là độ người, độ mình là độ mình"
Lúc này, nàng mới đột nhiên ý thức được, đôi mắt màu xanh xám luôn bình tĩnh trong vắt kia của Vân Chử, thật sự chứa từ bi thương xót sao? Là chính y vốn dĩ đại ái vô tư hay là vì bị người khác từ nhỏ giáo dục như thế?
Nàng phảng phất thấy được quá trình trưởng thành của y, có lẽ có vô số "đắc đạo cao tăng" vây quanh và nói với y rằng, ngươi phải "phổ độ chúng sinh".
Nếu là như thế, vậy y và ám vệ của Nam Cung Thuần có gì khác nhau đâu?
Đều vào lúc trước khi họ chưa tạo ra được "bản thân" đã bị người khác giáo huấn những thứ biến họ thành vật chỉ biết tiếp thu quan niệm ở bên ngoài.
Chỉ khác ám vệ biến thành công cụ mà Vân Chử biến thành Phật tử.
Nghĩ đến vị Bồ Tát lập ra chí nguyện to lớn, nói "địa ngục không không, thề không thành Phật" kia, Tống Giản liền không khỏi kiên định nói, "'bản thân' là quan trọng nhất!"
"Nhưng...", Vân Chử do dự một lát, "Chẳng phải đối với cô, họ rất quan trọng sao?"
"Quả thật rất quan trọng. Nhưng mà... Ngài cũng rất quan trọng. Mạng sống của ai cũng đều là mạng, ta không thể để ngài cũng phải lâm vào nguy hiểm'
"Ta và người khác... giống nhau sao?"
"Hửm?"
"Sư phụ nói, ta tuệ căn to lớn cho nên định sẵn phải xuất hiện trên đời để độ hóa thế nhân. Thế nhân toàn giãy giụa bên trong khổ hải, ta phải làm người lái đò, giúp bọn họ đi sang bờ bên kia"
Ngữ khí của y thật ra cũng không xem là đặc biệt nghiêm túc hay đặc biệt kiên định, nhưng chính vì loại ngữ khí tự nhiên bình thường này lại càng cho thấy, y sớm đã cho rằng bản thân theo lý nên vứt bỏ hết thảy những gì thuộc về bản thân.
Sự bình đạm không tự biết này ngược lại khiến người khác trong khoảng thời gian ngắn không biết phải đối mặt thế nào. Và ngay sau đó, họ sẽ không kiềm được nổi lên một tình cảm trìu mến.
"Bỏ đi", Tống Giản nhìn y, dù sao cũng không trốn tránh nữa... Người trước mắt cũng chẳng phải thánh nhân hoàn mỹ không tì vết, khiến người khác không thể nhìn thẳng. Ngược lại, vấn đề của y còn rất lớn.
Ý thức được điểm này, Tống Giản bỗng nhiên nhẹ nhàng nhiều... Nàng cũng không tin trên đời này thật sự có người hoàn mỹ vô khuyết. Mỗi người đều có những mặt tối, đều có những tình cảm và bí mật không thể bộc lộ ra ngoài.
So với người luôn cố gắng che giấu con người thật và luôn tô vẽ cho mình thì một người muốn phá đi cái cũ kĩ, không lúc nào không đấu tranh mới chân chính là người đáng yêu.
Nếu thật sự có người có đạo đức hoàn mỹ cũng không làm lỗi thế này, so với kính ngưỡng, nàng ngược lại chỉ thấy đáng sợ.
"Nghỉ thôi", có lẽ là vì nàng là một người ích kỷ chăng. Tống Giản không thể nào tán đồng hành vi quá mức coi khinh bản thân kia của Vân Chử. Nàng trấn an nói, "Mọi chuyện đợi đến ngày mai lại nói"
Vì nàng kiên trì như thế, Vân Chử rốt cuộc đồng ý không miễn cưỡng ra ngoài. Nhưng lần này nằm ngủ, Tống Giản không thể lại tiếp tục gối lên đùi của y.
Lúc y ngồi xếp bằng cạnh đống lửa, nàng nâng váy, đến nơi cách đó một chút nằm xuống. Khi thấy y không có chút biểu hiện chuẩn bị nghỉ ngơi, nàng không kiềm được hỏi, "Vân Chử các hạ, ngài không ngủ sao?"
Vân Chử lắc đầu nói, "Ta gác đêm"
"Ngài không mệt sao?"
"Không sao, đây cũng là một loại tu hành"
Nếu y đã nói tu hành, Tống Giản liền không nói thêm gì nữa. Đối với nếp sống làm việc và nghỉ ngơi của người tập võ, một người không hề nội lực như nàng, thật sự không có tư cách đánh giá quá nhiều.
Bất quá nàng nghĩ, chưa biết chừng tâm tình hiện tại của Vân Chử thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như thế là vì xem mọi thứ ngẫu nhiên xảy ra với nàng chính là một hồi tôi luyện mà trời cao an bài?
Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn. Nhưng người sống trên đời, cả đời phải trải qua, sao có thể chỉ có chín chín tám mươi mốt kiếp nạn?
Có lẽ, Vân Chử cảm thấy nàng là một kiếp nạn mà trong cả đời này của mình nhất định phải vượt qua. Độ kiếp xong có lẽ có thể đạt được công đức viên mãn.
Nếu nghĩ như vậy, chưa biết chừng nàng còn có thể giúp y ngộ đạo, từ đó xem như không ai nợ ai?
Tuy nói như vậy ít nhiều có chút xằng bậy nhưng Tống Giản chỉ muốn cố gắng để lương tâm của mình dễ chịu một chút.
Aiz, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.
Bỏ đi, về phía Vân Chử tạm thời trước cứ như vậy. Bất luận thế nào, tuyến CP này của Nam Cung Thuần đã được ngăn chặn.
Còn những người ở lại trên vách núi, A Tĩnh và A Lạc rất thông minh, bọn họ chắc chắn sẽ không ngốc đến độ vẫn ở lì một chỗ... Huống chi, Nam Cung Tĩnh am hiểu dùng độc, độc dược của mình hẳn cũng am hiểu giải độc. Nam Cung Thuần bị gãy một tay và một chân, Dạ phỏng chừng phải ưu tiên mang hắn đi, đại khái sẽ không phát sinh thêm nhiều chuyện...
Nhưng dù logic như thế, Tống Giản vẫn như cũ lăn qua lộn lại, không thể chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng nàng sẽ hơi mơ màng, nhưng vào lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng nhìn thấy công tác hệ thống hiện thông báo, nói rằng lại có nhân vật quan trọng tử vong, sau đó lại tức khắc bừng tỉnh.
Cuối cùng, nàng lần nữa trừng to hai mắt, vào lúc vô thức trở mình liền thấy Vân Chử ngồi bên đống lửa đứng lên, đi về phía nàng.
"Ngủ không sâu dễ gặp ác mộng", y ngồi xuống bên cạnh nàng, cởi tăng bào khoác cho Tống Giản xong, trên người y chỉ còn một bộ áo lót màu trắng, càng như người cưỡi mây mà đến. Y nhìn chằm chằm vào nàng, nhẹ giọng hỏi, "Là do ban ngày chịu kinh hách quá nhiều sao?"
Tống Giản nâng tay vén một sợi tóc mái rơi xuống, thở dài, có chút mỏi mệt nói, "Có lẽ...?"
"Nếu cô nguyện ý, có lẽ nghe một chút kinh văn sẽ cảm thấy tốt hơn một chút"
"Kinh văn?", Tống Giản hiếu kỳ hỏi, "Ngài muốn niệm cho ta nghe sao?"
"Ừm"
Nghe kinh để dỗ giấc ngủ nghe ra cứ thấy có chút kỳ quái. Tống Giản không khỏi cười hỏi, "Tựa như mẫu thân dỗ hài tử ngủ sao?"
"Ta chưa từng nghe qua âm thanh mẫu thân dỗ hài tử ngủ, nhưng từng nghe bảo đó gọi là hát ru, đúng không?"
Nghe thế, Tống Giản suy nghĩ một chút liền ngồi dậy.
Nàng vỗ vỗ đùi mình nói, "Đến đây nào"
Vân Chử nhìn nàng, lộ ra thần sắc hoang mang.
Tống Giản cười nói, "Nếu nghe ngài niệm kinh dỗ ta ngủ, ta ngược lại sẽ nghĩ vì khiến ngài mệt mỏi mà càng bất an. Chi bằng để ta làm chút việc khác, dời đi chú ý. Nếu ta có thể dỗ ngài ngủ, bản thân đại khái cũng có thể ngủ. Vân Chử các hạ, ngài có muốn thử nghe xem hát ru là gì không?"
Vân Chử lộ ra nét do dự, "Ta..."
"Đừng quá cứng nhắc như thế", Tống Giản cười vỗ đầu gối nói, "Được rồi, cứ thử xem sao!"
Vân Chử lúc này mới do dự, chậm rãi nằm xuống.
Tống Giản rũ mắt, khẽ chạm vào gương mặt phiếm hồng của y. Làn da của y, có lẽ vì luôn ngồi cạnh đống lửa, nên bị lây dính nhiệt độ mà có chút nóng lên.
Thấy y vẫn luôn mở tròn mắt, nàng dùng tay lại, buồn cười nói, "Ngủ thì phải nhắm mắt mới được chứ"
Chờ đến khi y nhắm mắt lại, lông mi mềm nhẹ quét qua lòng bàn tay nàng khiến Tống Giản mới có chút phát ngứa thu hồi tay.
Sắc trời ngoài sơn động đen nhánh, không thấy năm đầu ngón tay, lại nhờ vậy có thể thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Tiếng gió vi vu nhẹ nhàng thổi qua, phất qua các bụi cây, hoa cỏ, nhánh cây, phát ra từng tiếng xào xạc. Tại vùng núi rừng hoang vắng, chúng như một nhóm lữ nhân không nhà để về, khiến người cảm thấy thê lương.
Mà giữa lòng thiên nhiên vô tình lại cường thế này, con người sẽ luôn cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé và yếu ớt.
Vì thế nơi sơn động ánh lửa lập loè, hai thân thể dựa sát vào nhau, trong mảng trời đất rộng lớn này, càng có vẻ trân quý và khiến người khác xúc động.
Tống Giản dịu dàng ngâm nga một bài hát ru nàng chưa bao giờ cố tình học nhưng vẫn có thể vô thức bật thốt.
Chậm rãi, thần sắc vẫn luôn bình tĩnh điềm đạm của Vân Chử, dần dần trở nên mềm mại hơn, như thể một con rối tinh xảo đột nhiên có linh hồn.