Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 45




Đông Phương Ẩn sau khi khôi phục lại từ trạng thái mơ màng do thuốc mê chính là bộ dáng ngày thường của mình, cực kì trầm mặc.

Chuyện này rất bình thường nhưng lại không chân thật.

Tống Giản cảm thấy, có lẽ bộ dáng trước kia của cậu, mềm mại, thẳng thắn, chân thành...

Đáng yêu hơn.

Có lẽ đó mới là con người thật của cậu.

Vì đã quên dùng lớp vỏ ngụy trang bảo vệ bản thân nên đã bị "bại lộ" hoàn toàn.

Hiện tại, nếu nói Nam Cung Tĩnh giống một cơn gió, ngày thường thoạt nhìn ấm áp nhẹ nhàng nhưng kỳ thật có chút không thể nắm giữ, chẳng biết khi nào sẽ hóa thành gió lốc cuồng phong; Văn Nhân Lạc giống một loài thực vật sinh trưởng nơi hoang dã, nhưng trong sự "yên tĩnh" chậm chạp của thực vật, còn có một sự "động" đầy bồng bột, sức sống; vậy Đông Phương Ẩn liền chẳng khác gì một hòn đá, lúc cậu không nhúc nhích cơ hồ không hề cảm thấy sức sống hay hơi thở.

Cậu không động đậy, không nói gì cũng không làm ra âm thanh nào, đặc biệt là khi nhắm mắt, thậm chí nhìn qua như chẳng có tim đập.

Điều này khiến Tống Giản khi đang làm những việc khác như quét rác, tưới cây, rửa rau, xắt rau, vo gạo, nấu cơm, may vá... sẽ vì không yên tâm mà phải thường xuyên đi ra ngoài nhìn chừng cậu một cái. Chỉ khi xác định cậu không có gì, lúc này mới an tâm.

Mỗi khi nàng cách một chốc liền đến gần cẩn thận quan sát cậu, xác nhận cậu còn sống mà nhẹ nhàng thở phào xong, Đông Phương Ẩn đều sẽ từ trạng thái chợp mắt mà hơi hé mắt ra, yên lặng nhìn nàng.

Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Tống Giản cảm thấy hành vi của mình đối với cậu phỏng chừng có vẻ đặc biệt khó hiểu. Do đó, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng mỉm cười nhìn cậu. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi không nghe được bất kì âm thanh nào từ cậu, nàng sẽ lại thấy bất an, sợ bản thân vừa bất cẩn một chút, hệ thống sẽ lần nữa đưa ra cảnh cáo cấp một, báo rằng lại có một nhân vật nam quan trọng tử vong.

Chuyện này cũng giống như mang chìa khóa mỗi khi ra ngoài, trước lúc đóng cửa đều phải kiểm tra chìa khóa lần nữa cho chắc.

Cậu luôn trầm mặc nhìn chằm chằm Tống Giản, đôi mắt sáng ngời kia mặc dù còn suy yếu nhưng vẫn như cũ mang đến cho người khác một sự tin cậy vững vàng, không thể lung lay.

Đôi khi, Tống Giản cảm thấy hắn như muốn nói gì đó nhưng lúc nàng theo bản năng áp sát vào cậu hỏi "Sao vậy?", cậu lại chỉ dời mắt đi, mím chặt môi, không nói một lời.

Đông Phương Ẩn lông mi rất dài, môi thoạt nhìn rất mềm mại, có lẽ vì ngũ quan còn mang một chút vẻ trẻ con ngây ngô. Vì cậu cứ tỏ ra nặng nề như vậy, ngược lại càng khiến người khác không thể không quan tâm.

Vì không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, Tống Giản cố gắng bước thật nhẹ, thậm chí thả chậm hô hấp. Nhưng dù nàng đã xách váy, cẩn thận nhón chân đi thật khẽ nhưng ánh mắt Đông Phương Ẩn vẫn chuẩn xác, không chút sai lệch bắn thẳng về phía nàng.

Tống Giản kinh ngạc hỏi, "Cậu có thể nghe chuẩn xác đến vậy sao?"

"..."

Nhưng sau khi phát hiện thính giác của cậu nhạy bén như vậy, Tống Giản lo lắng cậu sẽ thấy bực bội nên có chút không dám đến gần. Nàng chỉ ở cửa phòng bếp cầm ghế dựa, khi thấy không yên tâm liền đứng lên đó, xa xa mà nhìn Đông Phương Ẩn nằm trên giường tre trong đình viện.

Thấy thế, Nam Cung Tĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng, "Phu nhân, ngài... Vì sao lại quan tâm Đông Phương sư đệ đến vậy?"

"Ta chỉ là thấy lo lắng", Tống Giản cũng biết hành vi của mình thoạt nhìn có chút thần kinh, nàng bất đắc dĩ nói, "Cậu ta vẫn luôn nằm ở đó, không có bất kì tiếng động nào, nếu đột nhiên biến mất không thấy, dường như cũng không ai có thể kịp thời phát hiện. Nếu ta không thường xuyên xem chừng, ta cũng chẳng thể biết được cậu ta rốt cuộc còn ở đó không"

"Hắn sẽ ở đó thôi", Nam Cung Tĩnh nói, "Thương thế của hắn hiện tại còn chưa lành, ít nhất còn phải nằm trên giường bảy ngày"

Lúc này Văn Nhân Lạc đi ngang qua  nghe thế, liền "ừ" một tiếng, "Nếu ngươi không muốn hắn có thể trước đó xuống được giường đi lại, A Tĩnh cũng sẽ giúp ngươi đánh gãy chân hắn"

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh liền biết chuyện hôm qua mình hạ độc hắn còn chưa thanh toán xong.

Hắn quay đầu sang, ngữ khí nhu hòa nhưng ánh mắt lại tràn đầy cảnh cáo nhìn chằm chằm Văn Nhân Lạc nói, "Sư huynh, huynh lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?"

"Cũng đúng", Văn Nhân Lạc khẽ gật đầu, "So với việc đánh gãy chân, ngươi càng am hiểu hạ dược hơn"

Không muốn để yên phải không?

Nam Cung Tĩnh ôn nhu mỉm cười, tiếu lí tàng đao nói, "Như vậy, sư huynh vì đã lâu không được trải nghiệm lại nên muốn cùng ta luận bàn một lần?"

"Nói đến chuyện này...", nhìn hai người tình cảm thắm thiết đâu võ mồm chốc lát, Tống Giản khẽ cười nói, "A Lạc, lúc trước ngươi đến khám bệnh ở Đoan Vương phủ có từng gặp qua Đoan Vương chưa?"

Khi Văn Nhân Lạc nói chuyện với Tống Giản liền không hề âm dương quái khí. Hắn bình thường trả lời, "Gặp qua vài lần"

Nhận thấy nàng dường như có điều tò mò về Đoan Vương, Nam Cung Tĩnh nhạy bén khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

Quả nhiên, hắn nghe thấy Tống Giản lại hỏi tiếp, "Đoan Vương là người như thế nào vậy? Ta nghe bảo hắn làm việc rất hoang đường, còn từng vì tranh đoạt hoa khôi với người khác mà làm lớn chuyện đến chỗ hoàng đế nữa?"

Vị Vương gia này, miêu tả nhân thiết trong kịch bản chính là cái loại phong lưu bạc tình điển hình... Đương nhiên, nói như vậy, dạng nhân thiết đa tình nhưng thiếu tình cảm thế này đều là do số lượng đông đảo những nữ nhân bị hắn liêu mà không cưới tô vẽ nên.

Sau đó, có thể do nhân quả báo ứng, cuối cùng thua vào tay Nam Cung Thuần, cũng xem như... ở ác gặp ác nhỉ?

Loại nhân vật xuống giường liền trở mặt không quen biết, qua vạn bụi hoa không dính một lá xanh thế này, ở những quyển thuần ái văn khác cũng không hiếm thấy. Nhưng điểm bất đồng duy nhất chính là, dạng nhân vật phong lưu thế này trong thuần ái văn đều kèm thêm một câu "chay mặn đều dùng". Nhưng Đoan Vương hình như... trong quần thể tình nhân đông đảo hiện tại, tất cả đều là nữ nhân.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, Tống Giản chỉ là có chút chú ý chứ không hoàn toàn để trong lòng.

Văn Nhân Lạc suy nghĩ một chút, sau đó ngoài dự liệu mà trả lời vô cùng đúng lý hợp tình rằng, "Là một người có bệnh"

Cũng giống hệt Nam Cung Tĩnh, đều có tật xấu trong ngoài bất nhất.

Nhưng không giống Nam Cung Tĩnh giả vờ thành bộ dáng quân tử nhẹ nhàng với thái độ vui vẻ, Đoan Vương Vũ Văn Tinh giả vờ làm những hành vi phóng đãng rất thống khổ. Nhưng dù rõ ràng rất thống khổ, trên mặt hắn lại phải bày ra vẻ không để bụng chút nào.

Văn Nhân Lạc lại nói, "Ta chỉ vào những lúc xem mạch mới trông thấy hắn, cũng không nói chuyện gì nhiều. Nhưng A Tĩnh lại tiếp xúc với hắn nhiều hơn"

"Hả? A Tĩnh?"

Tống Giản vốn tưởng rằng, nếu Văn Nhân Lạc đến Đoan Vương phủ xem mạch, như vậy tuyến cốt truyện của Đoan Vương Vũ Văn Tinh hẳn nên gắn liền với tuyến cốt truyện của Văn Nhân Lạc. Nhưng nếu nói gắn liền với tuyến cốt truyện của Nam Cung Tĩnh tựa hồ cũng hợp lý.

Dù sao, với vai trò là "nhóm" CP của vai chính, điểm quan trọng nhất trong việc sắp xếp cốt truyện của mỗi nhân vật nam chủ yếu chính là tính bình quân, cân bằng. Nếu tuyến cốt truyện của Văn Nhân Lạc đã có liên hệ với kiếm khách Đông Phương Ẩn, bên Đoan Vương gắn liền với Nam Cung Tĩnh sẽ càng thích hợp hơn.

Suy cho cùng, hai địa điểm trong cốt truyện mà Đoan Vương Vũ Văn Tinh thường lui tới, ngoại trừ Đoan Vương phủ thì chỉ có thanh lâu.

Tống Giản nhìn Nam Cung Tĩnh, hiếu kỳ nói, "A Tĩnh quen biết với hắn sao?"

Nam Cung Tĩnh thở dài, không hề muốn nói cho nàng quá nhiều về nam nhân khác, đặc biệt là chuyện về tên Đoan Vương, một tay già đời trong chuyện phong nguyệt.

Một nữ nhân cảm thấy tò mò với một nam nhân đã là chuyện có chút nguy hiểm rồi. Mà với diện mạo của phu nhân, sau này nếu thật sự không khéo gặp được Vũ Văn Tinh, e rằng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Mọi mầm mống nguy hiểm, đều cần phải bóp chết từ trong nôi!

Vì thế hắn hàm súc đáp, "Chỉ là ngẫu nhiên gặp được thôi"

Văn Nhân Lạc lại như cố ý phá đám, giải thích càng kỹ càng tỉ mỉ hơn, "Nghe nói lúc họ lần đầu gặp nhau, Đoan Vương uống say muốn tìm hoa khôi, nhưng sư đệ lúc ấy đang xem bệnh cho nàng ta. Tú bà ngăn cản hắn, nói hoa khôi hôm nay không khoẻ, đang nghỉ ngơi không tiện gặp khách. Hắn sau đó nhìn thấy sư đệ mặc bạch y bước khỏi phòng hoa khôi, tức khắc giận dữ xông lên"

Nam Cung Tĩnh, "..."

"Kết quả, khi sư đệ vừa nâng mặt lên, hắn liền đứng ngây người tại chỗ, còn nói đã hiểu khi xưa vì sao lại có câu chuyện 'vừa thấy đã thương'. Một nam nhân thế này, hắn ngay cả nhìn cũng vui vẻ, cho nên không hề trách cứ hoa khôi"

Nam Cung Tĩnh lặng lẽ đỡ lấy trán.

"!!!", Tống Giản lại mở to hai mắt, chờ đã nào!

Trước đây, khi Đông Phương Ẩn xuất hiện, nàng còn phát sầu vì phân bố CP không đều, nhưng nếu có thêm Đoan Vương...

Văn Nhân Lạc thành với Đông Phương Ẩn, vậy có phải Nam Cung Tĩnh liền có thể cùng Vũ Văn Tinh sánh đôi?

"Sau này Đoan Vương tựa hồ còn hỏi thăm trong nhà sư đệ có muội muội hay thân thích gì khác không, sau mới phát hiện thì ra hắn là sư đệ của ta. Lúc trước khi ta đến xem mạch, hắn không hề chủ động bắt chuyện, lần đó là lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta và là để hỏi về chuyện của sư đệ"

Văn Nhân Lạc khẽ lắc đầu, "Hắn tán thưởng sư đệ có phong thái của quân tử, từ đó có thể thấy hắn dễ dàng bị lừa, không quá thông minh!"

Nam Cung Tĩnh nhẹ giọng cười lạnh một tiếng, "Ha"

"Hắn còn hỏi ta, vì sao một quân tử trời quang trăng sáng như sư đệ lại phải ra vào nơi dơ bẩn như thanh lâu?"

Tống Giản hứng thú bừng bừng hỏi, "Vậy A Lạc ngươi trả lời thế nào?"

Văn Nhân Lạc bình tĩnh nói, "Nói đúng sự thật thôi, bởi vì thiếu tiền"

"Phốc", Tống Giản bật cười hỏi, "Sau đó thế nào?"

"Sau đó Đoan Vương cho ta một số tiền cực lớn, muốn ta chuyển cho sư đệ. Nhưng sư đệ không nhận, nhờ ta chuyển lời với Đoan Vương rằng, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, vô công chi lộc, chịu chi hổ thẹn*"

(*Cả câu có nghĩa là: Quân tử chỉ thích tiền tài có được từ con đường chân chính, không cần những thứ có nguồn gốc không rõ ràng. Nếu không làm gì mà nhận tiền của người sẽ cảm thấy hổ thẹn)

"A...", một lời từ chối tràn ngập hơi thở thanh cao khiến Tống Giản phát ra một tiếng thở dài đầy cảm khái.

Đây còn không phải là một mở đầu tiêu chuẩn, "Ngươi không hề giống những thứ yêu diễm đồ đê tiện bên ngoài" và "Ngươi thành công khiến ta chú ý" sao?

Nàng truy vấn, "Tiếp theo thì sao?"

"Tiếp theo? Tiếp theo Đoan Vương bị Đoan Vương thái phi quản giáo, nhốt trong phủ rất ít khi lộ diện", Văn Nhân Lạc đáp, "Đoan Vương thái phi tựa hồ cảm thấy hắn đã đến tuổi nên thành gia lập thất, nếu cứ như trước đây long nhong, quen biết với những thành phần bất hảo sẽ rất khó để cưới được những cô nương tốt làm vợ. Chính vì thế đã cấm túc hắn ở nhà để hắn tĩnh tâm lại"

Thấy hắn nói đến đây liền dừng, Nam Cung Tĩnh thở phào một hơi... Còn may Văn Nhân Lạc không nói gì đó làm bại hoại hình tượng của hắn trong lòng phu nhân.

Mà nhắc đến Đoan Vương, dù cảm thấy đó là một tên cực kì phiền phức nhưng hắn lại không thể trước mặt phu nhân nói xấu người khác như vậy.

Người khác đều nói, Vũ Văn Tinh thưởng thức quân tử nên mới nhìn hắn với con mắt khác. Nhưng thứ Nam Cung Tĩnh cảm nhận được không phải như vậy.

Thứ hắn nhìn chăm chú vào không phải bề ngoài của Nam Cung Tĩnh mà là con người của Nam Cung Tĩnh.

Hắn muốn trở thành người như Nam Cung Tĩnh.

Lời này nói ra sẽ có chút buồn cười. Một Vương gia với hành vi phóng đãng, vừa sinh ra liền hưởng thụ vinh hoa phú quý ngút trời lại hy vọng có thể trở thành một người quân tử đoan chính có lễ, được người khác tôn kính.

Hắn từng tìm Nam Cung Tĩnh nói rất nhiều lần, "Tiên sinh có học thức lại có tài hoa, vì sao không tham gia khoa cử, vào triều làm quan?"

Nam Cung Tĩnh chỉ khiêm tốn có lễ hỏi lại, "Vào triều làm quan thì lại thế nào?"

"Có thể coi sóc vạn dân, phù hộ bá tánh một phương"

"Đa tạ Vương gia thưởng thức, nhưng tiểu dân chỉ nghĩ phù hộ người nhà, cũng không có năng lực phù hộ bá tánh một phương"

"Người nhà của ngươi? Là đại phu Văn Nhân Lạc sao?"

"Không phải hắn, là một vị khác. Mà người đó đối với ta mà nói, là người quan trọng nhất"

"Người nọ chẳng lẽ không cho ngươi rời đi?"

"Là bản thân ta không muốn rời khỏi nàng"

Khi đó, Vũ Văn Tinh cau mày nhìn hắn, cũng không thể lý giải đó là cảm giác gì, chỉ thấy hắn chỉ vì vậy mà từ bỏ tiền đồ sáng lạn quả thật không biết lý lẽ. Sau này, hắn cũng không gặp lại đối phương nữa.

...

"Văn Nhân Lạc sư huynh"

Cơm nước xong, Tống Giản đang cùng Nam Cung Tĩnh rửa chén trong bếp, Đông Phương Ẩn sau khi hồi phục lần đầu tiên lên tiếng.

Văn Nhân Lạc đang thay thuốc cho hắn cũng bình đạm "hửm?" một tiếng như trả lời, cậu lại tiếp tục hỏi, "Vì sao ta và Tống cô nương lưỡng tình tương duyệt, Văn Nhân Tĩnh sư huynh phải gọi ta là cha nuôi?"

Nghe những lời quen thuộc này, Văn Nhân Lạc hơi sững người, nhưng ngay lập tức liền không cho là đúng hỏi, "Ngươi lúc đó đều nghe được hết?"

"Vâng"

"Giải thích ra thì có chút phức tạp, bất quá cũng không có gì không thể nói với ngươi", Văn Nhân Lạc nói, "Ngươi biết thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không? Hoặc nói đúng hơn, người đã từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?"

Đông Phương Ẩn hơi có chút nghi hoặc đáp, "Biết"

"Ngươi biết nàng đã xảy ra chuyện gì không?"

"Chỉ nghe sư phụ nhắc qua một lần, nói nàng tuổi còn trẻ nhưng lại vì bệnh mà hương tiêu ngọc vẫn, tiếc than nàng hồng nhan bạc mệnh"

"Đó đều là gạt người", Văn Nhân Lạc không thèm suy xét xem người khác có thể tiếp thu không mà trực tiếp nói, "Nàng bị giáo chủ Ma giáo Nam Cung Thuần bắt đi"

Đông Phương Ẩn tức khắc trợn to hai mắt.

"Năm đó danh khí nàng quá cao khiến Nam Cung Thuần mơ ước. Sau khi bị hắn bắt đi, người nhà của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cảm thấy việc này nếu truyền rộng ra ngoài sẽ quá nhục nhã nên liền nói dối nàng bệnh chết"

Đông Phương Ẩn nhíu mày.

"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân họ Tống", Văn Nhân Lạc cũng không thèm để ý cảm xúc của người nghe lên xuống bất ngờ, tự mình tiếp tục nói, "Nàng tên Tống Giản"

"..."

"Ngươi có phải đang nghĩ, Tống cô nương phải chăng là nữ nhi của nàng?", Văn Nhân Lạc vừa liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, hắn khẽ lắc đầu nói, "Không phải. Nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân"

"A Tĩnh vốn dĩ không tên Văn Nhân Tĩnh, hắn tên Nam Cung Tĩnh, là nhi tử của Nam Cung Thuần cùng một nữ nhân khác sinh ra. Sau này mẫu thân hắn bị Nam Cung Thuần giết chết, là Tống Giản vẫn luôn che chở hắn. Tiếp đến, nàng cũng giống như ngươi, cũng chọn ám sát Nam Cung Thuần, nhưng cũng thất bại. Bất quá, nàng không có võ công lợi hại như ngươi có thể chạy thoát, nàng bị buộc chạy đến vách núi, sau đó cùng A Tĩnh nhảy xuống"

Nghe đến đây, sự kinh ngạc ban đầu khi biết được nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đều bị những trải nghiệm trắc trở lúc sau làm mờ nhạt.

Đông Phương Ẩn không nhịn được lẩm bẩm nói, "Nàng... thật lợi hại!" "Đúng vậy, chỉ nhìn bộ dáng mềm yếu dịu dàng kia sẽ không ngờ đến nàng có thể làm ra một quyết định ngoan tuyệt đến thế đúng không?", Văn Nhân Lạc hỏi, "Khi đó, ta và sư phụ vừa vặn sống ở túp lều nhỏ dưới vực sâu, sau khi phát hiện bọn họ liền cứu bọn họ về. Nhưng không được mấy ngày, nàng liền hôn mê bất tỉnh... Cứ thế vẫn luôn hôn mê mười sáu năm, gần đây mới tỉnh lại"

"Hôn mê?"

"Ừm. Ta và sư phụ tìm không ra là vì nguyên nhân gì, cũng tìm không thấy bất kì biện pháp gì, chỉ có thể vẫn luôn trông chừng nàng như vậy. A Tĩnh cũng sửa tên thành Văn Nhân Tĩnh, trở thành đồ đệ thứ hai của sư phụ ta". Nói đến đây, Văn Nhân Lạc nâng mắt lên, nhìn Đông Phương Ẩn nói, "Ngươi sẽ thấy mái tóc bạc của nàng cực kì kì quái sao?"

Đông Phương Ẩn lại trầm mặc.

Cậu nhìn về phía phòng bếp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan của nàng cùng tiếng nói chuyện nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh của Nam Cung Tĩnh.

Cậu nhớ đến mỗi lần nàng lo sợ cậu không cẩn thận liền biến mất, bộ dáng mỗi khi cúi người xuống xác nhận, làn da trắng ngần, hai mày hơi nhíu lại, thần sắc tú mỹ dịu dàng mang theo sự quan tâm, là nét đẹp cậu chưa từng trông thấy qua.

Có vài lần Đông Phương Ẩn muốn lặng lẽ nhìn nàng, sẽ luôn không hề phòng bị mà bị hút vào ánh mắt trong trẻo, sáng ngời của nàng.

"Không hề", cậu đáp, "Nàng rất đẹp"

"Đúng vậy, vì dù sao ngươi còn nói muốn cưới nàng làm vợ"

Đông Phương Ẩn tức khắc ngẩn người, "Ta?"

"Xem ra ngươi đã hoàn toàn quên mất"

"Ta còn nói gì nữa?"

"Ngươi nói nàng rất đẹp, hát cũng dễ nghe, nếu nàng có thể trở thành thê tử của ngươi, ngươi sẽ xem nàng còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình"

Đông Phương Ẩn ngơ ngác nhìn hắn, mặt bỗng dưng đỏ lên.