Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 38




Nam Cung Tĩnh đối chiếu danh sách, cẩn thận mua hết đồ xong, lại tươi cười dịu dàng làm phiền chủ quán giao đến tận nhà. Dạo xong một vòng, hắn đi trên đường chính, vẫn như cũ một bộ bạch y, hai tay rảnh rang, trong sáng, lỗi lạc, phong lưu, tuấn mỹ... Nếu đổi thành Văn Nhân Lạc ra ngoài, hắn khẳng định chỉ biết tự mình xách theo bao lớn bao nhỏ mang về nhà.

Nhưng dù không thích hợp ra ngoài, hắn ở nhà chăm sóc Tống Giản lại rất đáng tin cậy. Do đó Nam Cung Tĩnh cũng không quá lo lắng phải lập tức trở về. Hắn không trực tiếp về nhà mà đi về phía một cửa hàng kim khí cực kì nổi tiếng.

Tống Giản chỉ viết phải mua quần áo, là yêu cầu cơ bản nhất, thậm chí không nhắc chút gì về trang sức linh tinh. Nhưng Nam Cung Tĩnh lại không muốn "Phu nhân" của mình phải sống giản dị, đạm bạc như thế.

Trong đầu hắn đã vẽ xong kiểu dáng của trâm cài và hoa tai thích hợp với nàng. Vào lúc hắn bước vào cửa, vừa lúc có một nữ tử đầu mang đấu lạp bước ra, hai người nhất thời đều không chú ý, đến lúc hồi thần đã va thật mạnh vào nhau.

"A, xin lỗi", Nam Cung Tĩnh vẫn không chút xuy xuyển nhưng đối phương lại lảo đảo đứng không vững. Hắn vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, theo phản xạ có điều kiện mà dịu dàng xin lỗi, "Cô nương không sao chứ?"

"Không, không sao", đối phương ngẩng đầu, vừa thấy mặt Nam Cung Tĩnh tức khắc khẽ sửng sốt, thanh âm không kiềm được có chút mơ hồ thất thần. Thanh âm nàng còn rất trẻ, cũng rất êm tai, mềm mạitrong trẻo, ước chừng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Nhưng thiếu nữ tuổi thanh xuân như vậy lại hoá trang như đạo sĩ với chiếc áo suông dài màu xanh đen, "Là ta vô ý, thật ngại quá"

Nói xong, thiếu nữ liền cúi đầu, vội vàng đi lướt qua người hắn. Ánh mắt dõi theo thân ảnh đi xa của nàng, Nam Cung Tĩnh nhìn chằm chằm vào đấu lạp nàng đang mang, bỗng nhiên hắn nghĩ, mình cũng có thể mua cho phu nhân một cái.

Dung mạo của nàng vốn dĩ vô cùng bắt mắt, hiện tại mái tóc lại vì sinh bệnh mà bạc trắng. Nếu không che giấu một chút sẽ thu hút vô số ánh mắt, e rằng phu nhân cũng không thích bản thân bị nhiều ánh mắt nhìn như thế.

Huống chi, nếu bị người có tâm phát hiện, bề ngoài của nàng thật sự quá mức xuất chúng, chỉ cần nhớ kĩ một chút liền có thể bị tìm thấy.

Nhưng không thể bảo phu nhân không bao giờ rời khỏi nhà được. Chờ chọn xong trang sức, hắn phải đi tìm xem nơi bán đấu lạp mới được.

Nam Cung Tĩnh tính toán xong liền bước vào cửa hàng.

...

Thiếu nữ mặc đạo bào thở hổn hển, muốn trước khi mặt trời xuống núi phải chạy về đến đạo quan.

Thấy yến hội trong quan vẫn chưa kết thúc, nàng bỗng thở phào một hơi, cảm thấy việc mình trộm ra ngoài, nói không chừng chưa bị phát hiện.

Nhưng giây tiếp theo, phía sau nàng liền truyền đến một thanh âm vô cùng có từ tính, "Vân Phương, con mới đi đâu hả?"

Thiếu nữ tên Vân Phương đột nhiên bị doạ một phen, nhưng sau khi hồi thần nàng liền nhẹ thở ra, xoay người nói, "Dì Nhạn, dì có thể đừng lần nào cũng không chút tiếng động xuất hiện ở phía sau con được không, dọa người thế này sẽ hù chết con đó!"

Mà đứng phía sau nàng là một vị phụ nhân mỹ lệ cũng mặc đạo bào giống hệt nàng.

Mái tóc dài đen nhánh như mực của nàng được búi lên bằng trâm gỗ đào. Nàng để mặt mộc, mi dài mày cong, mắt đen như mực, đuôi mắt hơi xếch, mang theo vài phần quyến rũ. Chỉ cần chủ nhân tùy ý khẽ cười, cả gương mặt không biết sẽ có bao nhiêu tươi đẹp.

Nhưng trong ánh mắt nàng mang theo một sự anh khí kiên nghị, cứng rắn làm trung hoà đi vẻ dịu dàng của làn da như tuyết cùng đôi môi như đóa anh đào, từ đó lộ ra vài phần thanh lãnh xa cách, khiến người khác không dám mạo phạm.

"Con gần đây càng ngày càng thích trốn ra ngoài", dì Nhạn nhíu mày nói, "Ta đã nói với con rất nhiều lần rồi, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng cứ một mình ra ngoài lại muộn thế này mới về nhà"

"Hôm nay con đã mười bảy tuổi rồi, dì Nhạn! Không phải đứa trẻ nữa!", Vân Phương kéo dài giọng, nửa như oán giận, nửa như làm nũng, "Hơn nữa, con còn mang đấu lạp đàng hoàng, không cho người khác nhìn thấy mặt thì sẽ không khiến ai chú ý!"

"Nếu con thật sự ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lần trước sẽ không chuồn êm đến thanh lâu! Con là một nữ hài tử, thế mà lại chạy đến địa phương kia!"

Chuyện này đến nay Vân Phương cũng không biết vì sao một người luôn ru rú trong quan, hiếm khi ra ngoài như dì Nhạn lại biết được... Rõ ràng nàng đã cẩn thận, bí mật đến thế rồi.

Thiếu nữ nhịn không được bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm, "Con chưa từng đi qua thanh lâu, không khỏi có chút tò mò thôi..."

"Hôm nay thì sao? Con lại chạy loạn đến nơi nào?"

"Hihi", nghe vậy, Vân Phương mỉm cười, duỗi tay đút vào tay áo. Vừa chạm đến kim thoa, nàng lập tức rút ra nói, "Nhìn này! Dì Nhạn! Đây là đôi kim thoa lần trước ta ra ngoài nhìn thấy, ta thấy nó đặc biệt hợp với dì, nhưng do lần đó chưởng quầy nói đôi đó đã được đặt trước, nếu ta muốn phải đợi thêm một thời gian, đợi thợ cửa hàng họ lại đánh thêm một đôi. Ta vẫn luôn đợi đến bây giờ mới mua được đó!"

Đôi kim thoa kia, trên đỉnh là một đôi phượng hoàng tung cánh muốn bay, cánh chim dang rộng, lông đuôi nhếch cao, sinh động như thật, cực kỳ mỹ lệ. Nếu hợp lại một chỗ, cổ của hai con phượng hoàng liền có thể quấn vào nhau, tựa hồ kề vai áp má, ríu rít hòa âm.

Nghe vậy, sắc mặt dì Nhạn tuy hơi nhu hòa chút, nhưng khi nhìn đôi phượng hoàng kia, ánh mắt lại có chút tĩnh mịch.

Nàng nhẹ giọng nói, "Vân Phương, hôm nay là sinh nhật con, nên là ta tặng lễ vật cho con mới đúng"

"Nhưng mà dì Nhạn...", Vân Phương không kiềm được nói, "Mỗi năm đến ngày này, ngài cứ luôn buồn bực không vui, ta chỉ là muốn ngài cũng có thể vui vẻ một chút thôi"

Dì Nhạn mở miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này, cổng tò vò phía sau bỗng nhiên xuất hiện một vị nữ nhân mặc quần áo hoa mỹ, nhìn Vân Phương cười nói, "Aiya, tiểu thọ tinh của chúng ta rốt cuộc xuất hiện rồi!"

Nàng thoạt nhìn như bà chủ của một gia đình giàu có nhưng kỳ thật chỉ là nha hoàn mà thôi. Nhưng vì hầu hạ chủ nhân địa vị cao nên chi phí ăn mặc cũng xấp xỉ như chủ tử của các gia đình bình thường.

Dì Nhạn những năm gần đây đến đạo quan và tiếp nhận xong, cũng không biết nàng làm thế nào, nơi đây nhanh chóng trở thành nơi tụ tập của các quý phụ trong kinh thành. Tòa Vân Nhạn Quan này cũng trở thành nơi nổi danh phong nhã trong nhóm phu nhân quyền quý.

Vân Phương bị nữ nhân kia kéo vào yến hội, nháy mắt, tiếng cười của các nữ nhân, tiếng huyên náo, chúc mừng cùng vang lên.

Nhìn thân ảnh của nàng, dì Nhạn nhớ đến mỗi năm trước đây, vào lúc này, từ sau khi Vân Phương phát hiện nàng không vui liền vẫn luôn hỏi, vì sao nàng ăn sinh nhật mà dì Nhạn thoạt nhìn lại luôn có vẻ thật bi thương.

Nhưng nàng chưa từng trả lời.

Phải đến năm ngoái nàng cuối cùng mới nói cho Vân Phương biết, mẫu thân Vân Phương là tỷ muội tốt của mình, vào ngày này mười sáu năm trước, nàng ấy vì sinh nàng, khó sinh mà chết.

Do đó ngày sinh nhật mỗi năm của Vân Phương cũng là ngày giỗ của vị tỷ muội tốt kia.

Chuyện đó đương nhiên là lừa nàng.

Mỗi năm vào ngày này, thật sự là ngày giỗ của người nào đó nhưng lại không phải sinh nhật của Vân Phương.

Nhưng dì Nhạn hy vọng nàng có thể nhớ kỹ ngày này vì nàng không thể nói cho Vân Phương biết sự thật nên chỉ có thể dùng phương thức này, cột chặt nàng và mẫu thân của nàng lại với nhau...

Hôm nay, là ngày mẫu thân nàng rơi xuống vực.

Những năm gần đây, dì Nhạn luôn thích vào ngày này chuẩn bị rất nhiều đồ vật có đôi có cặp, sau đó một mình đi ra vách núi phía sau đạo quan, để lại một nửa và ném một nửa còn lại xuống đáy vực.

Vân Phương dường như biết chuyện này nên mới cố ý mua một đôi kim thoa phượng hoàng.

Nhớ đến đủ loại chuyện cũ, dì Nhạn chậm rãi đi đến cạnh vách núi, nhìn vực sâu không thấy đáy dưới chân. Nàng rũ mắt, tách đôi kim thoa phượng hoàng kia ra.

Nàng duỗi tay, thả lỏng, con phượng hoàng trong tay nay đã vĩnh viễn mất đi người bạn đồng hành.

...

Trong yến hội, vị thị nữ quần áo hoa mỹ kia mang Vân Phương đến bên cạnh chủ nhân nhà mình, cũng là nữ nhân có thân phận cao quý nhất trong yến hội, Đoan Vương thái phi.

Tuy nói là thái phi, nhưng nàng năm nay chỉ vừa hơn ba mươi tuổi. Vì được bảo dưỡng kĩ lưỡng nên thoạt nhìn cực kỳ trẻ trung.

Nàng lúc niên thiếu đã vào cung, cùng tiên đế chồng già vợ trẻ, có được chút sủng ái. Sau này, trước khi tiên đế băng hà còn sinh hạ một hoàng tử, được miễn tuẫn táng. Cũng bởi vì hoàng tử còn quá nhỏ, chưa từng cuốn vào cuộc chiến ngai vàng, không có uy hiếp gì với Thái Tử do đó được đương kim Thái Hậu, lúc đó là Hoàng Hậu, buông tha và phong thành Đoan Vương.

Nàng cùng nhi tử ra ngoài xây phủ đệ, trở thành Đoan Vương thái phi, ngày tháng trôi qua tiêu dao vô cùng.

Cả đời này của nàng cũng không chịu qua đau khổ gì, tính tình dịu dàng hồn nhiên, chỉ là quá mức cưng chiều nhi tử của mình dẫn đến hiện tại, cả kinh thành đều biết Đoan Vương là tên hoang đường không nghề nghiệp, cả ngày ru rú ở thanh lâu, vì hoa khôi mà cùng người khác tranh giành tình cảm, đánh nhau ẩu đả, kỳ cục đến cực điểm.

Mỗi lần Đoan Vương gây họa, nàng đều sẽ đau khổ chạy đến tố khổ với dì Nhạn. Cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn vào gương mặt trầm tĩnh, tú lệ của dì Nhạn, nghe nàng dùng chất giọng không giống như những nữ tử khác dịu dàng nhu hòa, ngược lại còn hơi khàn khàn từ tính nói chuyện với mình, sầu lo trong lòng Đoan Vương thái phi liền sẽ chậm rãi lắng xuống.

Nàng tự nghĩ bản thân hẳn là bằng hữu thân nhất của dì Nhạn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện, dì Nhạn lại giữ kín như bưng, không chịu kể ra. Chuyện này khiến nàng cảm thấy vô cùng buồn khổ.

Vì thế Đoan Vương thái phi liền hỏi Vân Phương, "Vân Phương, dì Nhạn của con lại đi đến cạnh vách núi uống rượu rồi sao?"

Vân Phương ngượng ngùng đáp, "Thật xin lỗi, Thái Phi nương nương, ngài riêng vì ta tổ chức yến hội..."

Nhưng Đoan Vương thái phi không chút để tâm thân phận nói, "Không sao đâu, nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ mãi không quên tỷ muội của mình, có thể thấy được là người trọng tình trọng nghĩa. Ta có bằng hữu như vậy, vui vẻ còn không kịp, sao có chuyện mất hứng chứ? Hơn nữa, buổi yến hội này là ta một hai phải tổ chức, dì Nhạn của con đều luôn không đồng ý... Nàng không giận ta là may rồi"

"Sẽ không sẽ không, Thái Phi nương nương cũng là có lòng tốt, dì Nhạn sao có thể tức giận chứ?"

Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Đoan Vương thái phi không kiềm được cầm tay nàng, vỗ vỗ nói, "Con bề ngoài xinh đẹp lại hiểu chuyện thế này, ta và dì Nhạn lại tình như tỷ muội. Thời gian gần đây, ta thường xuyên suy nghĩ, nếu không chúng ta thân càng thêm thân, bảo con trai ta cưới con làm vợ, thế nào?"

Vân Phương hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cả kinh, "Chuyện này...!? Chuyện này e là không thích hợp đâu ạ. Thân phận con thấp kém, mà Thái Phi nương nương lại là hoàng thân quốc thích"

"Chuyện này thì có là gì, hắn bất quá chỉ là một nhàn tản Vương gia vô quyền vô thế, còn có thể cưới thiên kiêu quý nữ gì đó không bằng? Ta cũng là một nữ tử bình dân, theo ta, thân phận dòng dõi gì đó đều không quan trọng, quan trọng là tính tình hợp nhau. Chỉ cần hắn thích, có gì là không thể?"

"Ta, ta...", Vân Phương nghẹn lời, nhớ đến những đánh giá về Đoan Vương Vũ Văn Tinh, trong lòng quả thực không muốn chút nào, nhưng trong chốc lát lại không tìm thấy lý do cự tuyệt thích hợp. Cũng may lúc này, tiếng của dì Nhạn từ một bên bình tĩnh vang lên, giải cứu nàng, "Đừng hồ nháo, Lập Tuyết"

Chương Lập Tuyết là khuê danh của Đoan Vương thái phi, hiện tại trong thiên hạ, có thể xưng hô nàng như vậy cũng chỉ có một mình dì Nhạn.

Nghe vậy, Đoan Vương thái phi buông tay Vân Phương ra, nhịn không được bĩu môi, "Ta là thiệt tình muốn như vậy! Nếu ngươi đồng ý, lần tới ta sẽ bảo hắn lại đây để Vân Phương xem mặt... Ta biết thanh danh bên ngoài của hắn không tốt, nhưng gương mặt kia vẫn có thể nhìn"

"Ha, ha ha ha...", Vân Phương gượng cười, nghe thấy dì Nhạn bảo nàng về phòng thay quần áo rồi ra kính rượu, nàng liền vội vàng chạy đi.

Nàng vừa đi, Đoan Vương thái phi mới nhìn dì Nhạn nói, "Tiểu tỷ muội kia của ngươi, rốt cuộc là người nào? Sao ta thấy ngươi thoạt nhìn không giống cúng tế tỷ muội mà lại như thể cúng tế trượng phu của mình thế?"

Dì Nhạn rũ mắt, ngồi bên cạnh nàng, ngữ khí nhàn nhạt, "Ngươi lại nói hươu nói vượn"

"Ta không có nói bậy. Ngươi xem ngươi đi, mỗi năm vừa đến ngày này, cả người đều tản ra một loại hơi thở của quả phụ đặc biệt mãnh liệt. Còn có, ngươi vì sao đặt tên Vân Phương là Vân Phương? Nữ nhi nhà người ta, ai mà không hy vọng nàng sẽ như châu như ngọc, như sao như trăng. Chỉ có ngươi, đặt tên cho nữ hài tử là Vân Phương. Vân Phương cái gì chứ? Bi thương chết đi được!"

"Trước đây không phải ngươi còn khen tên này độc đáo dễ nghe sao?"

Người không học hành như Đoan Vương thái phi bị vạch trần bản thân không văn hóa, nhất thời nghẹn lời, "Ta... Ta trở về hỏi con trai của ta! Mới biết được tên này thì ra có hàm nghĩa khác! Gọi là gì nhỉ..."

Nàng cau mày, ấp úng suy nghĩ nửa ngày cũng không có thể nhớ được. Vì thế Đoan Vương thái phi quay đầu nhìn về phía thị nữ bên cạnh, hạ lệnh, "Tông muội, ta bảo ngươi học thuộc lòng ngươi học chưa? Nào, đọc cho A Nhạn nghe!"

Dì Nhạn thở dài, biết Tông muội cũng không học hành gì liền nói, "Ngươi đừng làm khó người ta"

Nhưng Tông muội lại cười nói, "Nhạn nữ quan, ngài đừng xem thường người khác chứ. Bài từ này tên 'Tây Giang Nguyệt', nương nương hạ lệnh, ta cũng không dám không làm theo. Ngài nghe ta đọc nhé"

Dì Nhạn không nói gì.

Tông muội liền ngâm nga...

"Thế sự nhất trường đại mộng,

Nhân sinh kỷ độ thu lương.

Dạ lai phong dĩ minh lang,

Khán thủ mi đầu mấn thượng.

Tửu tiện thường sầu khách thiểu,

Nguyệt minh đa bị vân phương.

Trung thu thuỳ dữ cộng phong quang,

Bả trản thê lương bắc vọng*..."

(Tác giả: Tô Thức. Dịch thơ:

Việc thế một trường mộng lớn

Đời người mấy độ buồn thu

Hành lang đêm gió vi vu

Phất phới đầu mày mé tóc

Rượu rẻ thường rầu khách ít

Trăng trong hay bị mây mù

Trung thu ai ngắm áng mây đu

Nâng chén buồn trông hướng bắc

Nguồn: thivien.net)

"Ngươi nói đi", Đoan Vương thái phi vừa lòng nói, "Người ta làm ánh trăng trên trời sáng ngời tốt là vậy mà ngươi lại muốn nàng làm mây mù là sao?"

Dì Nhạn yên lặng rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lời ít ý nhiều nói, "An toàn!"