Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Văn Nhân Lạc dọc theo khe núi, đi lần theo vết máu từ thượng lưu chảy đến, tìm được một nữ nhân hôn mê bất tỉnh.
Nàng hơi thở thoi thóp, mái tóc dài rối tung chế cả gương mặt, màu máu đỏ tươi nhiễm hồng quần áo vốn dĩ màu nhạt. Nhưng hai tay nàng dường như vẫn còn ý thức mà gắt gao ôm lấy đứa trẻ trong lòng, như muốn lấy thân làm lá chắn lót dưới thân cậu, tình nguyện hy sinh bản thân cũng muốn bảo vệ đứa trẻ chu toàn.
Loại quyết tâm và khí phách này khiến ai nhìn thấy đều không khỏi động dung.
Dưới thân họ đè một lớp cành lá khô, dường như vì bị một đường từ trên cao ép xuống.
Văn Nhân Lạc không khỏi ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chỉ thấy vách núi cao ngất khuất trong mây, trong đầu không khỏi toát ra một ý nghĩ ngay cả hắn cũng khó mà tin được... Phải chăng bọn họ từ trên núi rơi xuống?
Nghe nói tổng doanh Ma giáo ở ngay gần đây, hai người này là người của Ma giáo hay là bị Ma giáo đuổi giết?
Vì dọc đường rơi xuống họ may mắn không va phải những mỏm đá nhô ra, ngược lại còn được cây cối nâng đỡ không ít, cuối cùng mới rơi vào trong nước sao? Một độ cao khiến người khác sợ hãi thế này, hai người họ thế nhưng không bị nát nhừ thành bánh rán, cũng không thiếu tay thiếu chân, quả thực là một kỳ tích!
Sau khi chải chuốt logic giải thích cho việc "Vì sao rơi xuống vực lại không chết", Văn Nhân Lạc ngồi xổm xuống, vén lên mái tóc dính bết trên gương mặt nữ nhân, chuẩn bị thăm dò hơi thở cùng nhịp đập trên cổ.
Hắn thấy được bên dưới mái tóc ướt chính là một gương mặt dù tái nhợt đến cực điểm song vẫn như cũ không thể che giấu sự tú lệ. Văn Nhân Lạc duỗi tay thăm dò dưới mũi nàng, khi hắn đưa tay chạm vào cổ nàng, không khỏi hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
Hắn cảm nhận được hơi thở của nàng.
Sau đó là hơi thở của đứa trẻ trong lòng nàng.
Khiến người khác không thể tưởng tượng chính là, đứa trẻ kia được bảo vệ cực tốt, thoạt nhìn chỉ như hôn mê sâu, thần sắc an ổn chẳng khác gì say ngủ, không hề khẩn trương hay sợ hãi.
Văn Nhân Lạc nhìn chằm chằm vào hai người gặp nạn kỳ quái này, rút một chiếc còi trúc từ trong ngực ra thổi một tiếng cao vút. Chỉ chốc lát sau, một con sáo đen nhánh từ nơi xa vỗ cánh bay đến.
"Tiểu Hắc", Văn Nhân Lạc duỗi tay để nó đậu lên ngón tay mình, "Nói sư phụ mang cái cáng đến đây"
Con sáo đen tên Tiểu Hắc hơi nghiêng đầu, thanh âm thô ráp lặp lại, "Cáng! Cáng!"
Sau đó lại bay đi.
Chẳng bao lâu sau, một trung niên nam tử bụng phệ, vì đỉnh đầu có chút trọc nên cố gắng trái hết tóc lên trên thành một búi nhằm che giấu da đầu bóng loáng. Ông thở hổn hển cõng một cái cáng bằng trúc chạy đến. Từ xa ông đã dồn dập, lo lắng hô to, "A Lạc!? Ngươi không sao chứ!?"
Văn Nhân Lạc ngồi xổm bên người nữ nhân và nắm cổ tay của nàng. Hắn vừa bắt mạch vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đầu chẳng thèm nâng bình tĩnh đáp, "Ta không sao"
"Thật sao??", người nọ mồ hôi đầm đìa vọt đến, phản ứng đầu tiên chính là bắt lấy người thiếu niên tuấn tú, mặt không cảm xúc cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận hắn lông tóc không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở phào nói, "Ta thấy trong nước sông ngươi đi dọc theo có máu, lại thấy Tiểu Hắc bay về kêu 'cáng, cáng', vi sư còn tưởng rằng ngươi vào núi hái thuốc bị thương, làm ta sợ muốn chết!"
"Đó không phải máu của ta, mà là máu của nàng", Văn Nhân Lạc chỉ vào thiếu nữ nằm trên đất, sau đó biểu tình như suy nghĩ sâu xa nói, "Nữ nhân này, có bệnh lạ trong người"
Nam nhân trung niên ngạc nhiên hỏi, "Sao lại nói vậy? Ngươi bắt được mạch tượng thế nào?"
"Không giống người thường, đều là có bệnh", Văn Nhân Lạc nói, "Nàng lớn lên dị thường như thế, hiển nhiên bệnh rất nặng"
Nam nhân trung niên lúc này mới cẩn thận nhìn nữ tử đang nằm trên đất, tức khắc hai mắt hơi trợn to... Một nữ nhân mỹ lệ như vậy, nếu không gặp đại biến, tuyệt đối không thể xuất hiện ở vùng núi hoang vắng này, đừng nói đến chuyện bị trọng thương như vậy.
Những gì nàng trải qua đương nhiên khiến người khác khó mà không thấy tò mò. Nhưng nam nhân trung niên những năm gần đây vào nam ra bắc, cũng coi như kiến thức rộng rãi, ông chỉ ngẩn ra trong giây lát liền nhìn về phía Văn Nhân Lạc, phát ra một tiếng thở dài, "A Lạc, vi sư hiện là thần y, dù ngươi chỉ mới ở tuổi Vũ Chước* nhưng y thuật lại vượt xa vi sư rất nhiều. Đáng tiếc từ xưa y giả không thể tự y, đầu óc của ngươi sợ là không có hy vọng"
(*Từ 13 đến 15 tuổi)
Văn Nhân Lạc máy móc nói, "Đầu óc ta không có bệnh"
"Đúng, đúng", nam nhân trung niên gật đầu bất đắc dĩ, "Ngươi chỉ là nhận không rõ mặt người khác. Ta nói này, A Lạc, nàng là lớn lên đẹp, lớn lên đẹp không phải bệnh!"
Nghe vậy, Văn Nhân Lạc hơi sửng sốt, "Đây là 'lớn lên đẹp' ? 'dị thường' chính là 'đẹp' ?"
"Đây không phải dị thường... Aiz, cũng không đúng, đây cũng là 'đẹp dị thường', nhưng mà...", nam nhân trung niên lẩm nhẩm, vòng vèo hồi lâu ngược lại lại khiến bản thân mờ mịt, "Tóm lại, tóm lại nàng là bình thường! Nàng dù lớn lên đẹp hơn nữa cũng không xem là có bệnh!"
Văn Nhân Lạc đột nhiên hỏi, "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chết như thế nào?"
"Bệnh chết"
Văn Nhân Lạc vừa lòng gật đầu, "Ừm"
Trung niên thần y nhất thời nghẹn lời, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, "Nàng dù cho là bệnh chết cũng không phải vì lớn lên đẹp! Ta... Bỏ đi, trước nâng bọn họ về đã"
Ông từ bỏ việc tranh luận, đau đầu nói, "Không biết hai mẹ con họ đã trải qua chuyện gì. Còn may gặp được chúng ta, đại nạn không chết, sau này tất có phúc"
...
Nam Cung Tĩnh là người đầu tiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cậu đã thấy một nam nhân trung niên đầu tóc thưa thớt đang giúp mình cố định lại cánh tay.
Đó là một người xa lạ, Nam Cung Tĩnh theo bản năng rúc người lại, còn tưởng mình đã bị bắt về lại Ma giáo.
Cậu mở to hai mắt muốn nói chuyện, lại phát hiện yết hầu của mình khô khốc đến đáng sợ, tựa hồ không thể phát ra thanh âm.
Chẳng lẽ cậu bị cắt đầu lưỡi rồi??
Nam Cung Tĩnh hoảng sợ nâng đầu lưỡi lên, đến tận khi chạm được ngạc mềm, xác nhận nó còn tồn tại, lúc này cậu mới hơi bình tĩnh lại.
"A, ngươi tỉnh?"
Lập tức nhận ra động tĩnh, nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Khi thấy Nam Cung Tĩnh vẫn kinh hoảng chưa lui, ông vội vàng nói, "Đừng sợ, đừng sợ, ta là Văn Nhân Phác. Ta là thần y đương thời, cũng không phải là người xấu! Gặp được ta, vận khí của ngươi và nương của ngươi thật sự rất tốt!"
"Nương... của ta?", Nam Cung Tĩnh gian nan hồi lâu rốt cuộc phát ra được thanh âm, "Phu nhân! Ở đâu...!?"
"Cái gì phu nhân?"
"Phu nhân chính là, phu nhân", Nam Cung Tĩnh trừng mắt nhìn ông, "Phu nhân không phải là nương của ta"
"Hả?", Văn Nhân Phác không thể hiểu được nói, "Quan hệ gì lung tung rối loạn thế này?"
Nhưng thấy đứa trẻ quật cường một hai phải xuống giường chạy ra ngoài, ông vội vàng ngăn cản, "Được rồi được rồi, phu nhân thì phu nhân! Ngươi yên tâm đi, vị phu nhân kia có đồ đệ của ta chăm sóc"
Nam Cung Tĩnh vốn suy yếu, lại là một đứa trẻ, sức lực đương nhiên không đấu lại Văn Nhân Phác, tức khắc bị đè trở về giường. Cậu chỉ có thể vội vàng la lên, "Nàng, thế nào?"
Văn Nhân Phác dừng một chút, sợ hắn lại kích động nhưng sau khi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật, "Nàng còn chưa tỉnh lại. Bất quá ngươi đừng nóng vội, ngươi cũng hôn mê một ngày một đêm rồi, chưa biết chừng qua chốc nữa nàng cũng sẽ tỉnh lại"
"Nàng bị thương... nặng không?"
"So với ngươi thì nặng hơn một chút. Các ngươi thật sự rơi từ trên vách núi xuống sao? Trời ạ, vách núi cao như vậy! Nàng vẫn luôn gắt gao che chở ngươi... Hai người các ngươi được trời cao phù hộ, còn có thể sống lại quả thực chính là kỳ tích."
Nam Cung Tĩnh vừa tỉnh lại, cảm xúc lại quá mức kích động, sau khi gắng gượng nói được mấy câu, đầu óc lại xây xẩm. Dù cậu rất muốn nhanh chóng đến nhìn Tống Giản nhưng nỗ lực được vài giây đã mất đi ý thức.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã không có ai. Hai tay của cậu đều được cố định lại, ngoài phòng truyền đến mùi cháy khét.
Nam Cung Tĩnh nghe được giọng của nam nhân trung niên lúc trước mình từng gặp, như đang tức muốn hộc máu nói chuyện với ai đó, "Ta nói rồi, A Lạc! Không phải ta bảo ngươi phải chú ý độ lửa sao?!"
"Trong đầu ta đều là mặt của số một"
"Số một là ai?"
"Chính là nữ nhân có diện mạo dị thường kia", thanh âm còn lại nghe ra rất trẻ tuổi, giọng điệu đạm mạc. Đây không giống như loại ngạo mạn đạm mạc của Nam Cung Thuần, cũng không giống ám vệ vô tình đạm mạc như Dạ và Thanh Phượng, mà nó càng giống một đứa trẻ đang đàm luận một chuyện mà mình không hiểu, mang theo chút ngây thơ khác thường, "Trước kia không phải thầy đặt tên cho thi thể giải phẫu là số một số hai sao? Ta đều toàn mượn dùng thi thể của thầy, chưa bao giờ có một thi thể cho riêng mình. Nếu nàng vẫn không tỉnh lại, ta liền xem nàng như số một của ta, cắt ra nghiên cứu một chút"
Nghe đến đó, Nam Cung Tĩnh rốt cuộc không chịu được nữa. Cậu muốn xuống giường, nhưng vì giường cách mặt đất khá xa, hai tay của cậu lại không tiện, trong khoảng thời gian ngắn, hai chân cũng không đủ chạm xuống mặt đất.
Lúc này, ở một góc khuất cậu không chú ý đến, đột nhiên có bóng đen chợt lóe qua, một thanh âm khàn khàn cao vút vang lên, "Người bệnh muốn chạy kìa! Người bệnh muốn chạy kìa!"
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng đen, Nam Cung Tĩnh lông tơ thẳng dựng, theo bản năng nghĩ rằng là ám vệ của Nam Cung Thuần đuổi đến đây. Nhưng khi nghe thấy thanh âm, cậu mới giật mình hoảng hốt phát hiện, đó là một con sáo toàn thân đen nhánh.
Con sáo kia nhảy nhót lung tung, không ngừng kêu la trong phòng, "Người bệnh muốn chạy kìa! Hắn không đưa tiền khám bệnh kìa! Người bệnh muốn chạy kìa! Hắn không đưa tiền khám bệnh kìa!"
Rất nhanh, cửa đã bị đẩy ra.
Văn Nhân Phác bưng một chén nhỏ thức ăn cho chim bước vào, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Được rồi, biết rồi. Tiểu Hắc, ăn cơm đi!"
Mà phía sau ông, đi theo một thiếu niên xa lạ.
Thiếu niên kia so với Nam Cung Tĩnh thoạt nhìn lớn hơn một chút, khoảng mười bốn tuổi. Hắn một đầu tóc đen, giống với Văn Nhân Phác chỉ dùng một nhánh cây đơn giản quấn lên thành búi... Nhưng Văn Nhân Phác đầu tóc thưa thớt đáng thương, mà thiếu niên này lại sở hữu mái tóc dày và đen nhánh.
Làn da hắn có chút ngâm, ngũ quan anh khí tuấn tú, đôi mắt hơi hẹp dài cùng đồng tử đen nhánh, thời điểm nhìn người khác sẽ có vẻ cực kì lạnh nhạt, lại cực kì chuyên chú. Như một loài thực vật nào đó lớn lên tại vùng hoang vắng, tuyệt đối không phải thứ được người nuông chiều, sống trong phòng kín.
Nhưng bộ bạch y hắn đang mặc trên người lại không phải vải dệt thô dân nghèo thường dùng mà là loại vải tốt nhất, thoạt nhìn mềm mại bóng loáng, giá cả xa xỉ.
Vật liệu may mặc này vốn dĩ nên may thành tay áo rộng thướt tha, tôn lên phong độ nhẹ nhàng của người mặc. Nhưng thiếu niên này lại buộc chặt ống tay áo cùng ống quần, lộ ra những đường cong tinh tế nơi cánh tay và cẳng chân, làm nổi bật thêm thân hình đĩnh bạt mạnh mẽ, nhìn cực kỳ tháo vác. Trên bạch y bị dính không ít tro bụi, lại có chút xưa cũ, thấp thoáng có vệt ố vàng. Chỗ vạt áo cũng dính không ít bùn đất, chứng tỏ chủ nhân của nó tựa hồ đã quen đi xuyên qua những rừng cây nơi sơn dã.
Cổ quái cực kỳ!
Nhưng Nam Cung Tĩnh hiện tại không có sức lực đi chú ý những chi tiết này, cậu căm tức nhìn hắn nói, "Ngươi không được phép chạm vào phu nhân! Cũng không được phép cắt nàng ra!!"
"Aiya", Văn Nhân Phác xấu hổ sờ đầu mình, trước mặt người nhà của bệnh nhân đàm luận loại chuyện này, ít nhiều phải có chút cố kỵ, "Ngươi nghe thấy rồi sao? Ngươi đừng nghe đồ đệ ta nói lung tung..."
Văn Nhân Lạc lại nói, "Ta đã chạm qua"
Hắn mặt không cảm xúc trần thuật lại, "Quần áo nàng là ta cởi, tóc nàng là ta cắt, miệng vết thương là ta rửa sạch, thân thể là ta lau. Người do ta nhặt về thì chính là vật của ta, vì sao lại không được phép?"
Tuy không giống người trưởng thành đã biết nhiều về chuyện nam nữ, nhưng chỉ đơn thuần nghe hắn kể đến những hành vi kia thôi, Nam Cung Tĩnh liền theo bản năng cảm thấy vô cùng, vô cùng không ổn.
Cậu lập tức tức giận la lớn lên, âm thanh của trẻ con vốn cao và sắc, lúc này càng thêm chói tai hơn, "Phu nhân không phải vật của ngươi!!!"
"Phu nhân?", Văn Nhân Lạc hơi nghiêng đầu, "Nàng ta không phải nương của ngươi sao?"
"Không phải!!"
"Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể cưới vợ rồi?"
Nam Cung Tĩnh hơi sửng sốt, suýt chút nữa không kịp phản ứng lại, "Không phải!!! Phu nhân là..."
Hắn dừng một chút, không muốn nhắc đến Nam Cung Thuần nhưng lại không thể không oán hận mà cắn chặt răng nói, "Là một thê tử khác của phụ thân ta"
"À, nói cách khác, các ngươi không có quan hệ huyết thống?", Văn Nhân Lạc khẽ gật đầu, "Như vậy, nếu nàng chết, ta cưới nàng, như vậy có phải liền có tư cách cắt nàng ra?"
Văn Nhân Phác khiếp sợ hỏi, "Nàng chết rồi sao có thể gả chồng?"
"Không sao cả, có thể minh hôn", Văn Nhân Lạc bình tĩnh đáp, "Số một của sư phụ không phải cũng là sư nương đó sao?"
Văn Nhân Phác tức giận đến độ vỗ một cái vào gáy Văn Nhân Lạc, "Ngươi đừng nói như thể ta vì muốn cắt sư nương ngươi mới cùng bà ấy thành thân! Ngươi cái thứ đồ đệ bất hiếu!! Aiya tức chết ta mất"