Editor: Ying
Bộ phim 《Bắc Ngụy Bí Sử 》đóng máy rồi, Cố Ngôn có hơi tiếc một chút.
Cách đầu dây điện thoại, Cố Ngôn biết tâm trạng cô đang rất tốt: “Đóng máy bộ này rồi, em có dự định gì tiếp theo không?”
Hoàng hôn nghiêng về phía tây, tầng mây cuồn cuộn ở phía chân trời, ráng chiều rọi lên trên người khiến cho cả cơ thể trở nên ấm áp.
Tô Lạc ngẩng đầu ngắm nhìn tầng mây trên bầu trời: “Dự định nghỉ ngơi một khoảng thời gian, dành thời gian ở bên chăm sóc cho người nhà thật tốt.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Cách đây một năm tôi đã ký hai bộ phim. Một bộ là phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết hiện đại, khai máy vào tháng 5. Còn bộ còn lại là phim điện ảnh hài Tết, sẽ khởi chiếu vào tháng 9. Chỉ vậy thôi.”
Cố Ngôn im lặng một hồi: “Bên này anh còn chút chuyện cần phải giải quyết, em ở khách sạn chờ anh rồi mình cùng đi ăn tối.”
Lát nữa cô phải về khách sạn thu dọn hành lý, bây giờ cũng không bỏ đi được, Tô Lạc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được thôi, tôi đợi anh ở phòng 1203.”
Tô Lạc cúp máy, Tôn Hoa Hoa cũng đã thu dọn xong đồ đạc của các cô, cho người chuyển đến cốp xe ở bãi đậu xe rồi.
Từ Lai tổ chức cho mọi người ăn cùng nhau bữa cơm, nhưng khoảng thời gian này Tô Lạc thật sự rất mệt, cô lại còn sợ lạnh, bên ngoài đang trời đông giá rét như thế, buổi tối không muốn rời khỏi khách sạn nên liền lấy cớ để không phải đi.
Cô Ngôn lúc tới thì gõ cửa, Tôn Hoa Hoa ra mở cửa.
“Tô Lạc đâu?” Anh cởi cái áo choàng vừa dày vừa nặng xuống, sải đôi chân dài bước vào.
“Còn đang ngủ, để tôi đi kêu cô ấy.” Tôn Hoa Hoa nhường đường, đi vào trong.
“Không cần.” Cố Ngôn nhìn chiếc ti vi LCD đang mở trong phòng khách, rồi bước thẳng vào trong phòng ngủ: “Tôi đi xem cô ấy một chút.”
Tôn Hoa Hoa gật đầu, tiếp tục ngồi trên ghế sô pha, nắm lấy chiếc gối ôm rồi ngã đầu lên, tiếp tục xem 《Hành trình nấu nướng 》.
Vào phòng, Cố Ngôn thả nhẹ bước chân, đi tới bên giường cúi người xuống, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra rồi vén sau tai cho cô.
Một tay Cố Ngôn vắt áo choàng, tay kia vươn tay cởi nút áo âu phục, tiện cho việc ngồi xuống. Anh ngồi tựa vào mép giường, một tay chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn gò má say ngủ của cô.
Lúc kéo chăn lại cho Tô Lạc, anh vô tình chạm vào bàn tay của cô, lạnh lẽo giống như khối băng vậy.
Anh suy nghĩ một hồi, dùng hai tay mình bọc lấy tay của cô, có chút thô ráp và ấm áp…Tô Lạc mơ màng tỉnh dậy, bắt gặp một đôi đồng tử màu hổ phách.
Cô ngơ ra một lúc, lập tức lùi về phía sau một chút, vỗ ngực một cái, mặt đầy hoảng hốt.
Cố Ngôn hơi sửng sốt: “Hù em sao?”
May mà bình thường cô ngủ đều có thói quen bật đèn, nếu không tự nhiên bất ngờ nhìn thấy cặp mắt chắc là bị dọa cho tới hết hồn hết vía.
Cố Ngôn cười nhẹ một tiếng, nắm tay cô trong lòng bàn tay.
Anh nhẹ nhàng dùng sức kéo một cái, Tô Lạc không có phòng bị, bị kéo thẳng vào trong ngực anh.
Thân thể mềm mại nằm trong ngực, mùi sữa tắm nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi anh, anh ôm cô cười khẽ: “Còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ!”
Tô Lạc đâu chịu yếu thế, biện minh cho bản thân: “Để mai mốt tôi đứng ở trước giường hù anh một cái thử, xem coi bộ dáng lúc đó của anh sẽ thế nào?”
Môi Cố Ngôn cong lên: “Thì ra em còn tơ tưởng đến anh, muốn chung chăn gối với anh.”
Giây sau, Cố Ngôn hít một ngụm khí lạnh: “Dùng sức mạnh vậy, lần sau có thể báo trước được không!”
Tô Lạc tránh thoát ra khỏi vòng tay anh, lập tức nhảy xuống sàn, đi dép bông vào.
Cô khoanh tay nhìn anh từ trên xuống: “Ai bảo anh không biết xấu hổ.”
Cố Ngôn ôm bụng, nghĩ thầm: Cũng may là anh không biết xấu hổ, nếu không anh vẫn bị cô mắng mỏ cay nghiệt y như trước kia rồi.
Được đối đãi như bây giờ, tốt hơn nhiều so với hồi trước rồi.
Cuối cùng cô cũng không còn trừng mắt lạnh lùng với anh nữa, thi thoảng còn cười với anh, còn cho anh gửi tin nhắn…
“Tôi đói rồi, đi ăn cơm thôi!”
Vừa nghe cô nói, Cố Ngôn cũng cảm thấy hình như hơi đói: “Em đỡ anh cái.”
Tô Lạc mấp máy môi, bước tới đỡ cánh tay anh: “Đau lắm hả?”
Cố Ngôn nhíu mày: “Tất nhiên là đau rồi.”
Nhớ đến vết thương trên đầu anh vừa mới khỏi, Tô Lạc có hơi áy náy: “Hay là, anh đánh lại tôi một cái cũng được.”
Cố Ngôn nhìn chằm chằm Tô Lạc hồi lâu: “Anh đâu phải con nít, chỉ cần đánh trả lại là hài lòng.”
Tô Lạc nghẹn lời, cũng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình cực kỳ ngây thơ.
Từ lúc nào mà cô trở nên ngu ngốc như vậy?
Tô Lạc nhìn Cố Ngôn, ánh mắt rất phức tạp.
Sáng hôm sau, thu thập xong vali hành lý, Tô Lạc ngồi xe trở về nhà.
Giang Ninh bước đến đón lấy vali, ân cần hỏi han Tô Lạc.
Trong phòng ăn đã chuẩn bị xong cả một bàn đầy thức ăn.
Tôm xào chay, cá viên súp trong, cá giấm Tây Hồ, thịt viên đầu sư tử hầm bột cua, gà kho tiêu, canh sườn heo hạt dẻ.
Giang Ninh gắp tôm bỏ vào chén cho Tô Lạc, cũng gắp cho Tôn Hoa Hoa một con: “Đừng khách sáo nha Hoa Hoa, cứ thoải mái như ở nhà mình là được.”
Tôn Hoa Hoa gật đầu không ngừng: “Bác yên tâm, con chưa bao giờ khách sáo với Lạc Lạc đâu.”
Cô ấy quả thật là không thèm khách sáo, ăn cả ba chén cơm mới chịu buông đũa.
Ăn cơm xong, Tôn Hoa Hoa được nghỉ hai tháng nên lái xe thẳng về quê.
Tô Hào đã ngóng Tô Lạc trở về từ qua tới giờ, hôm nay vừa tan làm là lái xe thẳng về nhà.
Ăn cơm tối xong mà trời vẫn chưa tối hẳn, cả nhà liền đi tới công viên gần nhà để tản bộ. Tô Lạc vừa đeo khẩu trang vừa trùm nón, thoáng nhìn thì quả thật không thể nhận ra cô.
Ngây người ở nhà hai ngày, Tô Lạc lại quay trở về ngày tháng tiêu tiền như nước, quần áo lụa là xa xỉ như trước kia.
Lúc rảnh rỗi, ngày nào Giang Ninh cũng kéo cô đi trung tâm thương mại, mua mua mua.
Hồi còn trong đoàn phim, một ngày quay chụp mười mấy tiếng cường độ cao Tô Lạc cũng không kêu ca lấy một lời. Còn giờ chiều theo Giang Ninh đi dạo mấy ngày mà cô đã không thể chịu nỗi nữa.
Tôn Hoa Hoa nhận được thiếp mời tham dự buổi đấu giá từ thiện của tạp chí 《Phong Thượng》.
Thời gian là một tháng sau.
《Phong Thượng》 là nhãn hiệu tạp chí quyền lực nhất trong nước, có rất nhiều tiểu hoa đán hay tiểu sinh đang hot đều từng chụp ảnh bìa của tạp chí này.
Lời mời chụp ảnh tạp chí mà Tô Lạc lỡ hẹn lúc đầu chính là《Phong Thượng》.
Tô Lạ có hơi kinh ngạc khi nhận được thiếp mời.
Nếu là tổ chức buổi đấu giá từ thiện, chắc chắn sẽ mời rất người người máu mặt trong thương giới, quả nhiên như dự đoán, Tô Hào với Giang Ninh đều ở trong nhóm khách mời.
Như Tô Lạc nghĩ, Tô Hào cũng nhận được thiếp mời của 《Phong Thượng》.
Ở bữa lễ từ thiện.
Tô Lạc vừa bước vào sân, Tô Lạc đã nhận ra có rất nhiều người quen.
Trịnh Đào tham dự với tư cách là người dẫn chương trình cho buổi lễ từ thiện, anh ta đang nói chuyện với một nữ MC khác. Vô tình nhìn thấy Tô Lạc, Trịnh Đào liền bước tới chào hỏi mấy câu: “Mấy tháng không gặp, trông còn xinh đẹp hơn cả trước kia.”
Tô Lạc cười đáp: “Ai làm dẫn chương trình cũng dẻo miệng vậy hả?”
Trịnh Đào lắc lắc đầu: “Anh nói thật mà.”
Tô Lạc đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhíu mày nói: “Em nói này, sao anh cứ thích gửi cho em quả táo chua thế?”
Lúc cô ở trong đoàn phim《Bắc Ngụy》, nhận được tận mấy bọc do Trịnh Đào gửi, không có ngoại lệ, đều là táo chua!
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Vậy thì cũng được đi, nhưng sau đó khoảng thời gian cô nghỉ ngơi ở nhà, cũng nhận được mấy bao Trịnh Đào gửi tới.
Vẫn là táo chua!
Bây giờ Tô Lạc mà nhìn thấy táo chua đã cảm thấy ê răng rồi.
Trịnh Đào ngơ người, hỏi ngược lại cô: “Không phải em thích ăn táo chua hả?”
“Ai bảo anh là em thích ăn táo chua?”
“Lúc chúng ta quay chương trình chung, anh thấy em ngồi gặm nhiệt tình…Em thật sự không thích ăn sao!”
Tô Lạc: “…” Lúc đó chỉ đơn giản là cô đói lắm rồi, đâu còn cách nào khác phải lấy táo chua lót dạ.
Cô nhăn mặt nói: “Em thật sự không thích ăn mấy loại đồ chua đó đâu, lần sau đừng đưa cho em nữa.”
Trịnh Đào hơi lúng túng gật đầu một cái: “Anh đi chào hỏi tiếp, rảnh mình lại nói chuyện tiếp.”
Tô Lạc nói thêm: “Nhưng mà, anh Đào, cảm ơn anh.” Hiểu lầm cô thích ăn táo chua nhưng vẫn nhớ để gửi cho cô.
Thân hình Trịnh Đào hơi khựng lại: “Không có gì.”
Dù sao cũng không phải là anh ta muốn gửi.
Là do tên nhóc Khương Dật Thần kia cứ dùng danh nghĩa của anh ta gửi táo chua cho Tô Lạc.
Hôm đó vừa ghi xong chương trình, hôm sau Trịnh Đào đã nhìn thấy Khương Dật Thần đi từ trong núi ra, còn vác theo cả một bao táo chua.
Tên nhóc kia biết hôm nay Tô Lạc sẽ tới, chắc là cũng sắp tới rồi!
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Tô Lạc hỏi đường, sau đó vén váy đi về phía nhà vệ sinh.
“Ai da, thấy không, Tô Lạc cũng tham gia buổi đấu giá từ thiện đó.”
Một giọng nữ khác vang lên: “Ai bảo người ta có quan hệ thân thiết với Cố tổng chứ. Đúng là có ô dù có khác, cho dù trước đó đã lỡ hẹn với tạp chí《Phong Thượng》nhưng vẫn có tham dự buổi lễ này.”
Người trước nói: “Đúng đó, nếu như là mấy nữ minh tinh bình thường dám đùa giỡn với nhãn hiệu lớn như vậy đã sớm bị kéo vào danh sách đen rồi. Sao giống như cô ta bây giờ đi rêu rao khắp nơi, đắc ý như vậy?”
“Haiz, ngược lại tôi rất ngưỡng mộ Tô Lạc, dáng người thì đẹp, chỉ cần đóng đại bộ phim mà vẫn hot. Lại có thêm bạn trai đẹp trai lại giàu có như Cố Ngôn, kiếp trước chắc đã đi thắp hương nhiều lắm.”
“Tô Lạc có gì đâu mà phải ngưỡng mộ, ngực thì lớn mà không có não. Cô cho là người như Cố Ngôn sẽ ở bên cô ta thiệt hả. Tám phần là chơi qua đường cho vui thôi.”
Phòng vệ sinh yên tĩnh lại, đột nhiên có tiếng ho khan.
Hai người sững sờ một lúc, sau đó nghe tiếng xả nước.
Tô Lạc đẩy cửa ra, nhìn lướt qua hai người đang trợn mắt há mồm.
Cô đi tới bồn rửa tay, ung dung thong thả lau tay, ném khăn giấy vào thùng rác rồi tự nhiên tự tại rời đi.
Để lại hai người đứng ngây ngốc run rẩy.
Cô không thèm tỏ thái độ tranh cãi ngược lại lại khiến cho hai cô gái bất an, lo sợ.
Còn Tô Lạc sau khi trải qua đủ loại thăng trầm đã sớm tôi luyện được tâm lý mạnh mẽ vững vàng.
Đối với những lời đàm tiếu hay nói xấu sau lưng, chỉ cần không thẹn với lòng, cô sẽ thoải mái đối diện với nó.
Tô Lạc ngẫm nghĩ lại những lời nói vừa rồi, tự nhận bản thân quả thật có thiếu sót.
Cô vừa xuyên qua đã làm lỡ hẹn chụp bìa tạp chí cho《Phong Thượng》, đúng thật là đang giỡn mặt với nhãn hiệu lớn.
Cho nên mấy lời người khác nói không sai chỗ nào, quả thật là do cô sai.
“Tô Lạc.”
Sau lưng có tiếng người kêu, cô quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Mạt Nhi đang mặc một chiếc váy lễ phục trắng được làm bằng lụa thành thục bước tới.
Hạ Mạt Nhi thiên về kiểu người ngọt ngào, kiểu dáng và chất liệu của bộ lễ phục này quả thật rất hợp với cô ấy.
“Vừa mới đến đã nhìn thấy cô.” Hạ Mạt Nhìn nhìn ra phía sau cô: “Có một mình cô thôi hả?”
“Ừ.” Tô Lạc gật đầu, thấy Trình Tống ở phía sau Hạ Nhi không xa, lập tức hiểu ra.
“Mau qua đó đi, đừng để anh ta chờ cô.”
Hạ Mạt Nhi gật đầu: “Hôm nào có thời gian lại nói chuyện tiếp.”
Vừa tiễn Hạ Mạt Nhi đi, Tô Lạc dời tầm mắt…
Bốn mắt nhìn nhau, hai người sững sờ một lúc.
Cố Ngôn vừa đi vào sân đã nhìn thấy cô giữa đám người.
Đúng lúc cô cũng quay đầu nhìn lại.
Thậm chí còn mỉm cười với anh…
Trong lòng rất vui vẻ, Cố Ngôn mấp máy môi, nở nụ cười đầy tự tin.
Giây sau, anh thấy cô từ từ dời tầm mắt…
Anh nhìn theo tầm mắt cô, thấy sau lưng anh xuất hiện hai người, Giang Ninh trong chiếc sườn xám phong lan đang khoát tay Tô Hào bước vào.
Vậy là không phải cười với anh sao?
Tô Lạc cười với Giang Ninh và Tô Hào một cái, sau đó thu lại tầm mắt. Đàng hoàng ngồi xuống vị trí của mình, không nhìn đông ngó tây nữa.
Vị trí của Tô Hào với Giang Ninh là bên tay trái hàng đầu tiên, vị trí Tô Lạc lại ở xa hơn một chút, ở hàng thứ hai.
Lúc hội đấu giá vừa bắt đầu, Khương Dật Thần mới lững thững đi vào.
Không biết có phải là cố ý sắp xếp hay không mà vị trí của Khương Dật Thần vừa lúc ở ngay bên cạnh Tô Lạc.
“Nay kẹt xe, may là không tới trễ.”
Tô Lạc thuận miệng đáo: “Vừa mới bắt đầu thôi.”
MC đang ở trên bục dẫn lời khai mạc…
Khương Dật Thần gãi gãi đầu hỏi: “Tô Lạc, dạo này cô sao rồi?”
Tô Lạc suy nghĩ một lúc, đáp: “Khá tốt.”
Lúc lâu sau, Khương Dật Thần lại hỏi tiếp: “Cô với Cố Ngôn…quen nhau rồi hả?”
Tô Lạc ngước mắt nhìn Khương Dật Thần, cảm giác có một ánh mắt đang chiếu lên người mình…
Không cần đoán cũng biết là ai.
Tô Lạc trầm mặc hồi lâu rồi đáp: “Buổi đấu giá khai mạc rồi, đừng nói chuyện nữa.”
Khương Dật Thần ngắm nhìn gò má của Tô Lạc một hồi rồi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Cố Ngôn.
Lần này anh ta đã xác định được lòng mình rồi.
Mới cách có mấy tháng, lần nữa gặp lại Cố Ngôn trong buổi đấu giá nhưng không còn sự tự tin và đắc ý như lúc còn ở đoàn phim.
Tô Lạc không trả lời tức có lẽ đã ngầm đồng ý.
Hơn nữa, anh hỏi thằng như vậy, cô trả lời anh ta thế nào được?
Nói là quen rồi? Hay nói chẳng qua là tin đồn thôi…
Ở trong cái vòng giải trí phức tạp này, cho dù có quen thân với người bạn nào đi chăng nữa cũng khó có thể kể bí mật của bản thân cho người đó.
Huống chi quan hệ của anh ta với Tô Lạc chỉ bình thường thôi.
Sau đó anh ta còn cố ý làm lơ cô.
Một lần, hai lần, ba lần…Tô Lạc có lẽ cũng hiểu rõ nên cũng ít liên lạc với anh ta.
Quan hệ của bọn họ càng lúc càng xa.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Từ lúc nào mà cô trở nên ngu ngốc như vậy?
Tô Lạc nhìn Cố Ngôn, ánh mắt rất phức tạp.
Cố Nhị Hắc: “Nào, cùng nhau chúc mừng nào.”
Viuten ném 1 trái mìn
24434155 ném 1 trái lựu đạn
Độc giả “Ninh,, ” tưới 1 nước dinh dưỡng
Độc giả “Cá mặt dày”, tưới 1 nước dinh dưỡng
Độc giả “[mỉm cười] lạp lạp”, tưới 5 nước dinh dưỡng
Độc giả “Bạc hà hà”, tưới 5 nước dinh dưỡng
Độc giả “Trần Sách trong mơ”, tưới 10 nước dinh dưỡng
Độc giả “”, tưới 4 nước dinh dưỡng
Độc giả “Thiếu gia Bộc Dương”, tưới 1 nước dinh dưỡng
Ở trên, muamua taaa ~
______________