Nữ Phụ Rất Xinh Đẹp

Chương 3




Editor: Doris

Beta: Jen

Biệt thự Tô gia.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm, Tô Lạc trở mình vùi đầu vào trong gối ngủ thêm chút nữa.

Đột nhiên cô xốc chăn ngồi dậy, nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, thầm nghĩ không ổn rồi.

Xong rồi, xong rồi, bị muộn rồi.

Cô nhảy vọt vào phòng tắm, nhưng nhìn đến gương mặt xinh đẹp cô mới có phản ứng lại.

Cô không phải Tô Lạc không ai biết mà cô là đại minh tinh Tô Lạc của thế giới này.

Rửa mặt xong, cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm được phòng để quần áo. Mở cửa phòng ra, bên trong toàn là giày dép, quần áo đắt tiền.

Nơi này có người giúp việc sắp xếp,giống như những bộ lễ phục thì đặt chúng theo nhãn hàng.

Ở đây có rất nhiều quần áo, thậm chí có cái nguyên chủ chưa mặc lần nào đã ném vào trong xó tủ.

Tô Lạc tìm một cái váy rộng rồi mặc lên người, đem mái tóc dài vén ra sau, cột lại bằng dây thun.

Đẩy cửa phòng ra, từ dưới lầu truyền đến một tiếng nói: “Lạc Lạc về rồi à?”

Tô Hào trả lời: “Ừ, hơn mười một giờ mới về nhà.”

“Nghe chị Trần nói hoành thánh trong tủ lạnh hết rồi. Hôm qua hai người mở tiệc à?”

“Tối hôm qua anh làm hoành thánh tôm bóc vỏ, Lạc Lạc đều ăn hết. Tay nghề của anh tiến bộ rất lớn nha!” Giọng của Tô Hào rất sảng khoái, trong giọng điệu có pha một chút đắc ý.

Nhìn bộ dạng vui vẻ sáng nay, từ sớm đã đuổi chị Trần ra khỏi phòng bếp, một mình độc chiếm bếp, cứ nói muốn nấu cho hai mẹ con ăn.

Cơm sáng đã làm xong nhưng Lạc Lạc không có rời giường.

Trước kia Tô Lạc đều ngủ đến giờ cơm trưa mới dậy.

Bữa sáng đầy đủ như vậy, thật lãng phí.

Ánh mắt Giang Ninh nhìn những giọt mồ hôi trên trán Tô Hào, nghĩ đến cả buổi sáng anh đều ở trong bếp, mong chờ con gái mình ăn thử, do dự nói: “Hay là em gọi Lạc Lạc dậy nhé!”

Nghĩ đến hôm qua con gái mình khuya mới về, sắc mặt lại không tốt lắm. Hôm qua đoàn phim mới đóng máy, cũng chỉ ngủ ngon được một giấc: “Đừng, để con ngủ thêm chốc nữa!”

Trước kia hai người khuyên nhủ thế nào, Lạc Lạc không muốn nghe, quyết tâm vào giới giải trí lăn lộn.

Giang Ninh cũng biết tính tình của con gái mình. Nếu càng ngăn cản con bé, thì sẽ có tâm lý phản nghịch. Chỉ đành để con bé vào, chờ đến khi chơi chán, cảm thấy đóng phim mệt mỏi thì trở về công ty đi làm.

Giang Ninh thở dài một tiếng, trong lòng lo lắng vì chuyện của con gái.

“Lạc Lạc dậy rồi à?” Tô Hào phát hiện cô trước, ánh mắt rơi xuống vết bầm trên mặt cô, đau lòng nói: “Sao con không ngủ thêm chút nữa?”

Tô Lạc nói thật: “Ở đoàn phim dậy sớm quen rồi ạ.”

Nguyên chủ ở đoàn phim không lười biếng chút nào. Mỗi ngày trời chưa sáng thì đã dậy trang điểm, ngáp ngắn ngáp dài học lời thoại. Mặc dù cô ấy chỉ diễn một cái bình hoa nhưng cô ấy đã diễn rất tốt.

Cô vừa nói dứt lời, Tô Hào và Giang Ninh đồng thời ngẩn ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— Con gái của mình thật đáng thương!

Đoàn phim này cũng không có tính người chút nào, ngủ cũng không được ngon giấc. Con gái chưa bao giờ bị phá hỏng giấc ngủ. Nếu đi làm công ty thì cô muốn làm gì cũng được, cũng có thể ngủ thêm một chút.

Tô Hào và Giang Ninh thấy Tô Lạc chịu khổ ở đoàn phim thì than trời trách đất.

Giang Ninh chưa thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Lạc hôm qua, Tô Hào đã nhìn thấy. Ông cảm thấy con gái mình đã bị ai ăn hiếp.

Tô Hào đập bàn một cái, đá cẩm thạch trên mặt bàn cũng run theo: “Lạc Lạc, nếu con muốn làm diễn viên thì ngày mai ba mở cho con một công ty, mời đoàn đội tốt nhất chăm sóc con.”

Tô Lạc: “…” Xem ra tính tình kiêu ngạo của nguyên chủ cô cũng đoán được đại khái tại sao lại có rồi…

Bởi vì ở nhà cô được “cưng chiều” quá mà!

Rốt cuộc, có tiền tùy hứng.

Tô Lạc nhận chén cháo rau của Giang Ninh đưa qua, liếm liếm khoé môi khô khốc của mình: “Ba đừng lo lắng chuyện của con, con rất tốt mà, thật đấy!”

Tô Hào nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chắc chắn đây là con gái mình. Biết con gái không bị bắt nạt ở bên ngoài, ông mới yên tâm.

Tô Lạc gắp cho Tô Hào và Giang Ninh mỗi người một cái trứng luộc. Cắn trứng, ăn một muỗng cháo rau. Rất ngon, lâu rồi cô chưa ăn bữa sáng nào ngon như vậy!

Đã lâu ông không cùng Lạc Lạc ăn sáng,bây giờ ông chỉ ăn trứng luộc cũng cảm thấy ngon.

Hiếm khi cả gia đình mới cùng nhau ăn sáng. Giang Ninh nhìn Tô Hào, lại nhìn nhìn Tô Lạc, khóe miệng bất giác cong lên.

Ăn xong thì có một vị khách không mời mà đến Tô gia.

Thấy bóng dáng ngồi ở trong phòng khách, Tô Lạc liếc mắt một cái cũng đã nhận ra cô. Là Hạ Mạt Nhi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Mạt Nhi quay đầu lại, trên mặt tràn đầy sự bất ngờ: “Lạc Lạc.”

Tô Lạc nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của Hạ Mạt Nhi: “Có chuyện gì?”

Cô lạnh lùng làm Hạ Mạt Nhi tỉnh lại, cô không còn là Tô Lạc trước đây nữa rồi. Tô Lạc che chở cô hiện tại đã thay đổi. Giống như bọn họ nói, giới giải trí không có tình bạn thân, chỉ có cạnh tranh và so sánh.

“Hôm qua cậu để quên túi xách và điện thoại, mình cầm đưa qua cho cậu. Đừng lo, mình chưa có đụng vào, cậu có muốn kiểm tra xem không?”

“Không cần, tôi tin cô.”

Hạ Mạt Nhi ngẩng đầu, không tin được lời cô nói.

Tô Lạc tin là đôi mắt sẽ không nói dối. Huống hồ trong nguyên tác, Hạ Mạt Nhi là cô gái tốt bụng và lạc quan.

Bởi vì cô ấy luôn lạc quan, luôn nỗ lực chăm chỉ nên bây giờ mới có chỗ đứng trong giới giải trí. Trên thế giới này, ngoại trừ Hạ Mạt Nhi và Trình Tống thì Tô Lạc cũng đã phải chịu không ít khổ cực để đến được vị trí hôm nay.

Một cô gái mồ côi không có trình độ học vấn cao, không có bối cảnh lớn,vì học phí của em trai mình nên mới tiến vào cái vòng luẩn quẩn này.

Bắt đầu với một tạp chí không chút danh tiếng, sau đó bị một đạo diễn nhìn trúng, tham gia quảng cáo cho một hãng dầu gội. Lại lăn lê bò lết trong chương trình tạp kỹ, sau này đóng vai nữ phụ, rồi đến nữ chính… Mãi cho đến hôm nay, mức độ nổi tiếng ngày càng tăng, cô ấy đã trở thành tiểu hoa có nhân khí cao.

Con đường sự nghiệp của cô ấy đã trải qua nhiều khó khăn, thất vọng. Đối với một người chỉ có hai bàn tay trắng thì chỉ có thể nghiến răng bước về phía trước.

Tô Lạc thích tính cách của cô. Tính cách cứng cỏi như cỏ dại, chờ mưa gió qua đi, chỉ còn cỏ dại ngoan cường sống tiếp.

“Chuyện lúc trước, tôi thành thật xin lỗi cô!”

Hạ Mạt Nhi kinh ngạc nhìn cô.

Tô Lạc cảm thấy hiện tại cô đang chiếm thân thể của nguyên chủ nên cô cũng phải gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ gây ra.Theo lý trí của Tô Lạc, nếu mình phạm sai lầm thì phải xin lỗi người khác, cố gắng hết sức bù đắp và chịu trách nhiệm về mình.

Cô lại nói: “Tôi đã suy nghĩ những lời tôi nói rất cẩn thận rồi. Tôi không thích Trình Tống. Tôi chỉ vì ghen tị với cô nên mới giành lấy anh ta.”

“Tôi ghen tị với cô vì cô càng ngày càng nổi tiếng, nhưng tôi đã quên, cô đã ở trong cái vòng luẩn quẩn này tám năm.”

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc, Tô Lạc chuyển để tài: “Cô tin hay không tùy cô nhưng tám năm sau tôi nhất định sẽ nổi tiếng hơn cô!”

Hạ Mạt Nhi lại sửng sốt, cô ấy là…đang thách thức cô sao?

Nhưng mà đúng là phong cách của cô. Nghĩ tới lời nói trước đó của Tô Lạc, Hạ Mạt Nhi cảm thấy thế giới này thật kì ảo.

Một người kiêu ngạo như Tô Lạc làm sao có thể nói những lời như thế này! Hạ Mạt Nhi cũng không chịu thua kém: “Cho nên cô muốn đánh cược với tôi sao?”

Tô Lạc cười: “Không được à?”

Hai người nhìn nhau cười, tình cảm vẫn ở đó nhưng đã bị ngăn cách với nhiều nghi vấn, ghen tị, có lẽ sẽ xa dần theo thời gian.

Đi khỏi biệt thự Tô gia, Hạ Mạt Nhi quay đầu nhìn lại một lần.

Cô không nói cho Tô Lạc rằng mình cũng rất ghen tị với cô ấy. Tô Lạc có được những thứ làm người ta rất ghen tị, trình độ học vấn cao, ba mẹ yêu thương, gương mặt xinh đẹp…

Vừa debut đã có rất nhiều đạo diễn gửi kịch bản, có rất nhiều người hâm mộ trên Weibo…

Tám năm chăm chỉ của cô đúng là chọc người khác cười.

Mọi người không biết cô chăm chỉ là vì cái gì nhưng cô biết là bởi vì Tô Lạc. Phải hơn cô ấy trong một lĩnh vực nào đó mới khiến cô bớt ghen tị với Tô Lạc.

Bởi vì Tô Lạc, cô ấy… Quá hoàn hảo.

Hạ Mạt Nhi lại đi ghen tị với một người đã luôn giúp đỡ cô. Nếu không có Tô Lạc thì có lẽ không có Hạ Mạt Nhi của hiện tại.

Hạ Mạt Nhi rời đi, Tô Lạc thu hồi ánh mắt, trong tay vẫn còn cầm túi và điện thoại.

Điện thoại thì đã hết pin, Tô Lạc lục tung ngăn kéo, cắm vào cục sạc sau vài phút mới bật được máy.

Đứng máy một lúc, có lẽ là do tin nhắn của người đại diện cô: “Tô Lạc, em đang ở đâu?”

“Tô Lạc em mau trả lời điện thoại đi! Có chuyện gấp!”

“Bà cô của tôi ơi! Em đang ở đâu? Nhìn thấy thì mau trả lời điện thoại.”

“Bà cô ơi, chị cầu xin em thấy thì nhất định phải gọi cho chị, nếu không chị rất thảm đó…”

Tô Lạc bấm gọi số của người đại diện – Tôn Hoa Hoa: “Alo?”

Tôn Hoa Hoa ở đầu bên kia sắp khóc: “Bà cô ơi, rốt cuộc em cũng bắt điện thoại.”

Tô Lạc: “Tìm em có chuyện gì?”

Tôn Hoa Hoa: “Em quên hôm nay chụp bìa tạp chí rồi à? Nhưng mà bây giờ chỉ mới hai giờ, em chạy qua nhanh thì còn kịp.”

Tô Lạc: “……”

Cô giống như… Đúng là quên mất rồi.

“Lùi đi, hôm nay em không thoải mái lắm.”

Tôn Hoa Hoa than thở: “Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu em không đi phải bồi thường gấp ba lần hợp đồng đấy!”

Tô Lạc nhướng mày, trả lời đâu bên kia như một cô gái tùy hứng: “Tiền bồi thường thì trừ vào thẻ của em đi! Chắc là đủ để bồi thường, em đem tiền chuyển cho chị rồi chị tự xử lý nhé!”

Tôn Hoa Hoa biết cô không quan tâm đến tiền nhưng cô cũng không biết nó có tốt hay không.

Đang muốn kiếm một ít hoa hồng nhưng nghe Tô Lạc nói câu ấy thì hoa hồng cũng không cánh mà bay, Tôn Hoa Hoa có chút không nỡ. Nhưng mà mọi người cũng biết tính tình của Tô Lạc nên cũng không dám nhiều lời. Nếu Tô Lạc không cần cô nữa thì cô chỉ có thể đổi nghề khác.

Cũng may mắn là Tô Lạc chịu để cô làm người đại diện cho mình, nếu không có Tô Lạc chắc cô vẫn còn thất nghiệp…

Này!

Tưởng tượng đến như vậy, việc của khoản tiền hoa hồng đã bị Tôn Hoa Hoa vứt ra sau đầu.

______________