Editor: Doris
Tập đoàn Cố thị luôn làm việc rất nhanh, hai bên vừa ký xong hợp động thì hôm sau Tô Lạc đã nhận được kịch bản quảng cáo lần này rồi.
Xin nghỉ hai ngày với đoàn làm phim, Tô Lạc đi đến studio quay quảng cáo.
Trình Tống vẫn là bộ dáng cũ, đối với cô một cách hờ hững.
Tô Lạc cũng không trông chờ anh ta nói chuyện với cô, không đến thì càng tốt, đỡ phải xấu hổ với mọi người.
Cô khoác chặt chiếc áo len, ngồi tại chỗ của mình xem kịch bản. Tôn Hoa Hoa còn mang cả nước ấm đến, rót một ly để bên cạnh cho cô.
Sắp bắt đầu quay, Tô Lạc uống hai ngụm nước ấm. Cởi chiếc áo len khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh màu đỏ, đôi chân dài thẳng tắp đều lộ ra bên ngoài.
Khác hẳn với nhiếp ảnh gia hay nhân viên công tác đang khoác trên người chiếc áo len, hoặc là khoác một chiếc áo bông ấm áp thì chiếc váy của Tô Lạc thật sự rất mỏng.
Ngoài trời đã xuống âm vài độ, mặc dù bên trong studio có mở điều hòa nhưng Tô Lạc vẫn run lập cập.
Quảng cáo này nói về một cặp tình nhân chia tay khi tốt nghiệp đại học, nhiều năm sau gặp lại, gương vỡ lại lành nói về chuyện xưa.
Khi Cố Ngôn bước vào studio thi đã bắt đầu quay rồi.
Anh nhìn chằm chằm giữa sân trong chốc lát, tầm mắt lại rơi xuống trên người Tôn Hoa Hoa, trong tay chị ta còn cầm một chiếc ly nước màu hồng nhạt.
Nhìn thật sự rất chướng mắt.
Sau khi quay xong một cảnh thì sẽ nghỉ ngơi mười phút
Tô Lạc đi đến lấy chiếc áo len để giữ ấm, mũi giày cao gót nhọn của cô vô tình móc vào dây điện trên sàn nhà….
Cả người theo quán tính ngã nhào về phía trước…
Cô nhìn thấy sắc mặt của Trình Tống đột nhiên thay đổi, tiến lên phía trước vài bước….
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì một lồng ngực rắn chắc ôm lấy cô, một bàn tay to lớn bảo vệ đầu Tô Lạc, đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Một loại hương vị mát lạnh xộc vào trong chóp mũi. Tô Lạc chỉ nghe thấy tiếng kim loại nặng nề va vào nhau.
Và một tiếng thở hổn hển trên đầu của mình.
Hai người bọn cô ngã trên mặt đất, Tô Lạc bị thân thể của người đàn ông đè trên sàn nhà, lưng đau đến mức thở gấp đến mấy lần.
“Đau không?” Người đàn ông ấy hỏi cô.
Tô Lạc hé môi, vừa đinh mở miệng thì cảm thấy trong lòng bàn tay của mình có thứ gì đó nhớp nháp.
Vừa duỗi tay đã nhìn thấy thì ra đó chính là máu.
Mọi người xung quanh vây đến, đỡ Cố Ngôn từ trên người cô dậy.
Đôi mắt anh nhắm chặt, đôi lông mày hơi nhíu lại, sau đầu đang ứa máu…..
“Cố tổng, Cố tổng……”
Có người đang gọi điện thoại, có người đang đi lấy hộp sơ cứu để cầm máu….
Tô Lạc ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi bàn tay dính đầy máu đỏ tươi, đôi mắt cô cũng từ từ đỏ lên, giống như cô đang trở về ngày đi làm hôm đó…..
Hai xe tung vào nhau, cố yếu ớt mở đôi mắt ra, cả người toàn là máu….
Cô nghe thấy tiếng xe cứu thương một cách yếu ớt.
Có người muốn thông báo cho người nhà của cố nhưng lục tung cả chiếc điện thoại di động, ngoại trừ nhóm đồng nghiệp thì chẳng còn một thông tin liên lạc với người nào khác.
Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy chính mình đáng thương.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Bởi vì cô muốn thứ gì thì đều có thể lấy nó bằng chính sức lực của mình.
Nhưng lúc đó, Tô Lạc lại nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ y tá, trong giọng nói có chút thương cảm đối với cô.
Ngay lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự có chút đáng thương!
Mặc kệ cô muốn cái gì, đều có thể đạt được bằng chính sức lực của mình nhưng người nhà đâu?
Cô một mình lẻ loi nằm ở phòng giải phẫu, nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng. Trên đầu cô là ánh đèn của phòng giải phẫu, nó khiến cho cô không thể nào mở mắt cho đến phút cuối cùng của cuộc đời….
Lúc chào đời, không có ai hạnh phúc vì cô.
Lúc cô ra đi cũng không có người thân hay bạn bè nào chờ ở ngoài phòng phẫu thuật….
Có lẽ cuộc sống này của cô thực sự có thêm hương vị bi thương.
Tô Lạc lấy lại tinh thần, nghẹn ngào mà nói: “Cố Ngôn.”
Xe cứu thương cũng đến rất nhanh, lúc ấy, Tô Lạc vẫn luôn nắm chặt bàn tay Cô Ngôn. Dường như muốn truyền lại hơi ấm và niềm tin của chính mình thông qua bàn tay.
Cố Ngôn, anh nhất định phải tỉnh lại!
Trần Nghị nhìn thoáng qua Tô Lạc, nhìn thấy gương mặt cô tuy không có biểu hiện gì nhưng đáy mắt đã có chút đỏ lên, hình như đang kìm nén một cái gì đó.
Từ trước đến giờ, anh không có cảm tình gì với vị Tô tiểu thư này ngoại trừ việc xinh đẹp.
Thậm chí ngay cả vì tình cảm của ông chủ nhà mình, anh cũng đã có ấn tượng khá xấu về người con gái không tim không phổi-Tô Lạc này.
Rốt cuộc, ông chủ ngoài sáng trong tối giúp đỡ cô ta nhiều như vậy nhưng Tô Lạc chỉ nói một câu cảm ơn, nói xong thì lại trở về thái độ lạnh lùng, thật sự phải gọi là người có trái tim băng giá.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Nghị đã thay đổi rất lớn.
Thậm chí còn nghĩ, nếu bây giờ ông chủ tỉnh lại, nhìn thấy Tô Lạc vì lo cho anh mà đỏ mắt, nước mắt cũng sắp rơi thì tám chín phần sẽ ngồi cười ngây ngô!
Tôn Hoa Hoa vừa mới đi WC xong, vừa ra liền nghe thấy studio xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đã được đưa đến bệnh viện.
Hỏi ra mới biết được là Cố tổng vi bảo vệ Tô Lạc nên mới bị thiết bị ngã trúng, đập vào đầu, bị thương nặng.
Khi Tôn Hoa Hoa tới bệnh viện thì cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, Tô Lạc và Trần Nghị đều ngồi ở ghế chờ trên hành lang.
Lúc này, đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Bọn cô lập tức đứng lên, bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang xuống: “Miệng vết thương rất sâu nhưng cũng may không ảnh hưởng đến não. Chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại thì không có gì đáng ngại.”
“Cảm ơn.” Tô Lạc nói.
……Cảm ơn vì anh vẫn ổn, Cố Ngôn.
Cô đi trên hành lang bệnh viện, nghe thấy tiếng Trần Nghị đang nói chuyện điện thoại.
Điện thoại mới của tập đoàn Cố thị, đầu tháng sau phải đưa ra thị trường…..
Bây giờ trong công ty đều đang vội đến sứt đầu mẻ trán. Mà lúc này Cố Ngôn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại đang nằm ở bệnh viện.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Công ty bên kia đều đang vội vã muốn quay tiếp quảng cáo ở studio mà lịch trình hiện tại của Trình Tống rất kín, rất khó sắp xếp lại thời gian…..
Vấn đề khó khăn gì cũng xảy ra lúc này.
Trần Nghị tắt điện thoại, Tô Lạc liền đi đến: “Tôi sẽ lập tức đi đến studio, anh cũng mau về công ty xử lý mấy việc khác đi. Ở bệnh viện cư giao cho Tôn Hoa Hoa, chị ấy là người của tôi, anh có thể yên tâm.”
Trần Nghị gật đầu, lấy điện thoại gọi dì Thủy, nói dì ấy đến bệnh viện một chuyến.
Giải thích xong với Tôn Hoa Hoa, cô còn nói nếu Cố Ngôn tỉnh lại thì nhất định phải gọi điện thoại cho cô. Nói xong Tô Lạc mới rời khỏi bệnh viện, trở lại studio tiếp tục quay quảng cáo.
“Cô không sao chứ?”
Tô Lạc ngẩng đầu, phát hiện là Trình Tống, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng: “Không sao, vừa rồi cảm ơn anh.”
Trình Tống sừng sờ: “Mặc kệ là ai thì tôi vẫn làm như vậy. Chỉ là tôi không giúp đỡ được gì, cô cũng không cần nói lời cảm ơn.”
Tô Lạc nhìn bóng lưng của anh ta, mím môi lại.
Mãi đến buổi chiều Cố Ngôn mới tỉnh lại.
Thấy Tôn Hoa Hoa ở lại bệnh viện chăm anh thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
Nếu cô để Tôn Hoa Hoa ở lại thì chắc cũng lo lắng cho anh!
Dì Thủy và Tôn Hoa Hoa thấy anh đã tỉnh thì cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại báo bình an cho người khác.
Nửa giờ sau, Tô Lạc xuất hiện ở phòng bệnh VIP, trong tay còn cầm một hộp cơm inox.
Tô Lạc đẩy cửa vào, nhìn về phía giường bệnh của Cố Ngôn: “Anh tỉnh rồi sao, có nơi nào không thoải mái không?”
Tại sao cô lại lo lắng cho mình như vậy?
Cố Ngôn nhìn người đang nói chuyện nhẹ nhàng với mình, hình như cảm thấy có chút không chân thật lắm. Tầm mắt rơi xuống hộp cơm trong tay cô, có chút kinh ngạc: “Em làm sao?”
Tô Lạc sửng sốt một chút, thành thật nói: “Không phải, tôi gói ở nhà hàng.”
Cô mở nắp hộp cơm, bên trong là cháo tôm, ngay lập tức cả phòng đều tràn ngập hương thơm.
Trần Nghị trợn tròn mắt: “Sếp, tay trái anh bị gãy một miếng xương nhỏ, vừa rồi bác sĩ còn dặn tôi không thể cho anh dùng sức. Lát nữa tôi còn phải trở về công ty, không có cách nào để đút cháo cho anh…..”
Vừa nói anh còn nhìn thoáng qua Tô Lạc, sau đó còn thở dài bất đắc dĩ một hơi.
Cô hiểu ý, chủ động nói: “Anh đi trước đi, việc đó để cho tôi.”
Trần Nghị cảm kích: “Vậy làm phiền Tô tiểu thư rồi.”
Anh đi ra bên ngoài, thuận tay còn kéo cả Tôn Hoa Hoa đi.
Tô Lạc ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, cầm hộp cơm lên, dùng thìa múc một con tôm, thổi thổi, sau đó đưa đến bên môi anh.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm mặt Tô Lạc một lúc lâu: “Rất ngọt.”
“Anh thích à?” Tô Lạc nhìn anh: “Ngày mai tôi sẽ bảo đầu bếp bỏ cho anh thật nhiều tôm bóc vỏ.”
Sau đó anh mím môi, đưa cằm lại gần.
Tô Lạc hiểu ý, lấy cho anh một tờ khăn giấy, sau đó cẩn thận lau miệng cho anh.
Hiếm khi nào mà cô nói chuyện nhẹ nhàng, chăm sóc anh ân cần như vậy. Cố Ngôn nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười.
Tô Lạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt phượng, con ngươi màu hổ phách đang sáng ngời như những ánh sao, rất chói mắt.
Lúc này cô mới phát hiện, thật ra anh ta rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, đường nét trên khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng trong đôi mắt kia lại có hàm ý cười…..
Tô Lạc mím môi: “Cháo sắp nguội rồi, anh mau ăn đi.”
Cố Ngôn khẽ cười hai tiếng rồi đáp: “Được.”
Thì ra giọng nói anh ta cũng rất dễ nghe, Tô Lạc thầm nghĩ.
Còn có cái ôm của anh ta, thật sự rất ấm áp!
Đây là lần đầu tiên có người vì cô mà làm như vậy, tình huống lúc đó nguy hiểm thế nào mọi người đều biết rõ. Nếu vết thương kia sâu thêm một chút thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ấy anh ta đang suy nghĩ cái gì, bây giờ có hối hận hay không?
“Cố Ngôn, tại sao anh lại cứu tôi?”
“Anh không biết tại sao anh lại làm như vậy.” Lời anh nói chính là lời nói thật, lúc thấy cô sắp bị thiết bị ngã trúng, anh không thể nghĩ gì cả, chỉ muốn tiến lên bảo vệ cô.
Sau khi đút xong hết bát cháo, Tô Lạc lấy khăn giấy lau nhẹ khóe môi của anh: “Tôi đi rửa trái cây.”
Cô vừa mới đứng dậy, có một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của cô, hơi dùng sức một chút, cả người Tô Lạc cứ thế bị kéo quay lại.
Nửa người của cô ở trên mép giường, nhìn khuôn mặt ưa nhìn của Cố Ngôn.
Khoảng cách của hai người cách nhau chưa tới một mét. Một trận gió từ từ lùa vào qua khung cửa sổ, làm cho tấm rèm bay phất phới.
Trên người anh là hơi thở ấm áp, nó cứ quanh quẩn bên chóp mũi cô….
Khoảng cách như vậy thật sự là quá gần, Tô Lạc khẽ nhíu mày: “Cố Ngôn.”
“Đừng nhúc nhích.” Cố Ngôn khẽ cười, anh ngẩng đầu. Ngón tay anh khẽ chạm vào gò má cô, anh nhìn cô rồi nói: “Có một sợi lông mi.”
Ánh mắt Tô Lạc bị đầu ngón tay của anh thu hút.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay rất đẹp.
“A!” Cô xoay người lại: “Tôi đi rửa trái cây, rửa xong sẽ cắt cho anh!”
Cố Ngôn lưu luyến nhìn bóng lưng cô rời đi mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, anh vẫn nhìn chằm chằm của phòng bệnh một hồi lâu….
Khóe môi không nhịn được lại nhếch lên, anh không nghĩ rằng Tô Lạc sẽ đối xử với anh ân cần như vậy.
Giống như một giấc mơ vậy!
Qua một lúc lâu lại nghe thấy tiếng bước chân hành lang từ từ đến gần. Anh lấy lại tinh thần, hạ khóe môi đang nhếch xuống, ho khan hai tiếng, rốt cuộc cũng lấy lại vẻ lạnh nhạt thường ngày