Editor: Doris
Beta: Jen
Tô Lạc cũng không chịu thua kém. Suốt một tuần qua, ngày nào cô cũng nghiên cứu kịch bản, suy nghĩ về vai diễn “Thời Thải Nhi” này.
“Thời Thải Nhi” là con nhà giàu, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, mọi người đều xoay quanh cô ta cho nên đã có tính cách tự cao tự đại.
Mà Khương Dật Thần đóng vai “Thẩm Mạnh”, là một nhân viên mới của công ty. Trong một hôm trời mưa, Thời Thải Nhi đã đưa ô cho anh ta.
Cô mỉm cười với anh rồi bước vào công ty.
Kể từ lúc đó, Thẩm Mạnh đã khắc sâu cô vào trong tim.
Cảnh hôm nay là cảnh nữ phụ và nam phụ lần đầu tiên gặp mặt.
Đoàn làm phim chuẩn bị mưa nhân tạo, các nhân viên đều đã vào chỗ. Đạo diễn Triệu cầm bộ đàm kêu diễn…
Máy quay dừng lại trước tòa nhà bị mưa bao phủ, Thời Thải Nhi mặc một chiếc váy đỏ thắt eo, như bông hoa đỏ rực trong mưa chậm rãi đi đến, trên tay cô cầm một chiếc ô.
Thẩm Mạnh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, trong chốc lát liền nhìn đến sững sờ.
Thời Thải Nhi liếc sang một bên, đem chiếc ô trong tay đưa cho anh ta: “Cầm lấy.”
Thẩm Mạnh ngơ ngác cầm lấy chiếc ô: “Cảm ơn.”
Thời Thải Nhi có thói quen ném đồ vật dư thừa cho người khác, người này chắc là… suy nghĩ đi đâu rồi.
Ánh mắt Thời Thải Nhi lộ ra vẻ bất đắc dĩ “Sao có thể ngốc như vậy?”, cô hứng thú nhìn chằm chằm anh ta một lúc, khóe miệng mỉm cười nhẹ.
Hai mắt đạo diễn sáng lên: “Nhanh, quay cận mặt đi!”
Khương Dật Thần sửng sốt, mau chóng đuổi kịp tiết tấu của cô.
Thẩm Mạnh ngây ngốc đứng tại chỗ, cầm chiếc ô nhìn bông hoa đỏ rực biến mất trong tầm mắt của mình.
Cảnh quay kết thúc, Khương Dật Thần về chỗ của mình, ánh mắt không nhịn được lại nhìn về phía Tô Lạc.
Cô cầm một ly nước cam, đôi môi đỏ mọng cắn ống hút, sau lưng còn có người đang bóp vai.
Đột nhiên cô quay mặt lại, hai mắt đối diện nhau, đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Khương Dật Thần bình tĩnh thu lại ánh mắt sau đó nhìn về hướng khác.
Trong lòng không khỏi thắc mắc: Tô Lạc ăn chơi trác táng lại không giống trong lời đồn!
Tô Lạc cũng cảm thấy khó hiểu, hình như cái tên Khương Dật Thần này có thành kiến với cô?
Từ từ, họ Khương?
“Khương Dật Thần có quan hệ như thế nào với truyền thông Tịch thị?”
Tôn Hoa Hoa vừa bóp vai, vừa nói: “Cậu ta là thái tử của bên đó! Đang là tiểu thịt tươi mới nổi, vừa mới debut đã hợp tác với mấy tên tuổi lớn làm một bộ phim điện ảnh, vào giới giải trí cũng là để chơi cho biết.”
Hóa ra là con trai của Khương Đào!
Nguyên chủ trước đây chưa từng quen biết với Khương Dật Thần, huống chi là gây chuyện với anh ta.
Tô Lạc sờ sờ cằm, nghĩ hoài cũng không ra.
Có rất nhiều diễn viên thuộc truyền thông Tịch thị, có cả diễn viên vươn tầm quốc tế. Trong đó cũng có người vừa đoạt cúp ảnh đế, Trình Tống. Tiểu hoa đán đang lên ngoại trừ Hạ Mạt Nhi thì còn có một người Tô Lạc không quen – Bạch Thanh Thủy.
Phía dưới còn có nhiều diễn viên diễn xuất rất tốt, được lòng khán giả nhưng mãi vẫn chưa lên tuyến hai, tuyến ba.
《 Chạng Vạng 》 là do truyền thông Tịch thị sản xuất nên cũng không khó hiểu tại sao Khương Dật Thần có thể thay Lưu Uy. Có một nhà truyền thông làm hậu trường, tài nguyên đúng là khiến người khác ghen tị.
Tô Lạc định thu lại ánh mắt nhưng Khương Dật Thần lại ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đứng dậy đi về phía cô.
Cô chống cằm, nhìn người đứng trước mặt mình: “Có muốn uống chút nước cam không?”
Khương Dật Thần sửng sốt, hoàn hồn: “Được thôi.”
Tô Lạc nháy mắt ra hiệu với Tôn Hoa Hoa, cô biết Khương Dật Thần có chuyện muốn nói với cô nên mới đuổi chị ấy đi.
Tôn Hoa Hoa đi lấy nước trái cây, Khương Dật Thần ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay để trên đầu gối. Quay đầu nhìn Tô Lạc một lúc lâu.
Tô Lạc khẽ cười: “Nếu anh còn nhìn tôi như vậy thì người khác sẽ nghĩ anh thích tôi mất.”
Khuôn mặt Khương Dật Thần cứng đờ, nhíu mày, tức giận quay đầu đi nhưng mà vành tai đỏ đã phản bội anh.
Đúng là một tiểu thịt tươi dễ mắc cỡ nha! Tô Lạc cười trộm, vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy đôi mắt trong veo của anh ta.
Khương Dật Thần nói: “Diễn xuất vừa rồi của cô rất tốt!”
Anh ta nói xong liền rời đi, khiến cho Tô Lạc không hiểu được.
Trước mắt Khương Dật Thần dường như hiện lên cảnh Thời Thải Nhi cười nhạo Thẩm Mạnh.
Đúng thật là diễn rất tốt.
Cô vừa rồi diễn vừa đúng, lại rất kinh diễm. Trong mắt anh lại hiện lên cảnh tượng lúc ấy, nụ cười khẽ không biết là trêu chọc hay khinh thường của cô, đúng là không thể dấy lên tia chán ghét nào.
Anh cũng giống như “Thẩm Mạnh” trong kịch bản vậy. Cảm thấy cô ấy đang khinh thường mình nhưng cũng không thể từ bỏ Thời Thải Nhi.
Thời Thải Nhi là con gái nhà giàu, hiểu rõ mọi âm mưu thủ đoạn, trong kịch bản là một nữ phụ ác độc.
Theo anh đây là một vai rất đáng ghét.