Editor: Doris
Chân trời màu hồng nhạt, sau khi ăn cơm tối xong thì sắc trời cũng đã đổi màu. Toàn bộ thôn được bao phủ bởi một tấm màn đen.
Ngày mai là ngày quan trọng cho nên khi cơm nước xong xuôi thì tổ đạo diễn liền yêu cầu mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì không đủ phòng cho nên Chu Lộ Lộ và Tô Lạc cùng một phòng. Cả hai thay phiên nhau dùng phòng tắm, sau đó lại quay về phòng ngủ nói chuyện một lát nhưng vì mệt mỏi cả một ngày, cho nên cơn buồn ngủ rất nhanh đã đến.
Rạng sáng bốn giờ, Tô Lạc bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô đẩy đẩy người Chu Lộ Lộ, hai người đang muốn thức dậy thay quần áo thì nghe tiếng đập cửa của tổ tiết mục, bảo hai người để ý thời gian, mười phút nữa đến cửa thôn tập hợp.
Bốn giờ mười lăm phút, trời còn chưa sáng nhưng mỗi người một cái đèn pin, tập ở cửa thôn.
Tổ tiết mục phát cho mỗi người một ly sữa bò và một ổ bánh mì để lấp đầy bụng. Lát nữa phải làm nhiệm vụ quan trọng mới được bữa sáng.
Lần này, bọn họ muốn mọi đi lên núi tìm kiếm một loại nguyên liệu nấu ăn quý hiếm. Nó chỉ sống ở môi trường không được ô nhiễm.
Cũng chỉ có nơi hẻo lánh, ít dấu chân của con người như ở đây mới có loại nguyên liệu kỳ diệu ấy.
Vì nhiệm vụ lần này cho nên tổ tiết mục đã cố ý mời đến hai người dân ở đây có kinh nghiệm phong phú, chỉ đường cho bọn cô.
Ở độ cao 3000 mét so với mặt nước biển, khu rừng này đang là nơi sinh sống của một loại nguyên liệu vô cùng quý hiếm-Tùng Nhung.
Ngồi xe đi đến chân núi, hòn núi to lớn đang dần lộ ra trước mắt. Thật ra phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể thấy được một chút góc chân của nó.
Dưới chân núi là một cánh đồng rộng lớn, chỉ có một con đường nhỏ nên xe bốn bánh căn bản không thể chạy vào, chỉ có thể đi vào bằng hai chân.
Đi theo hai người dân một quãng đường cũng đã khá xa, hơn hai tiếng sau rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Chân trời, một tia nắng xuyên qua tảng mây đang trôi theo gió, nhìn rất hùng vỹ, tràn đầy khí thế.
Có một khu rừng thông ở sườn núi, mặt đất cũng tràn đầy những phiến lá ướt sũng. Sáng nay cũng đã trải qua một cơn mưa, chắc đang là mùa của Tùng Nhung.
Đa Cát là một chàng trai trẻ người dân tộc Tây Tạng. Cậu có nước da màu lúa mạch, trên người khoác một tấm lông gấu, thịt cậu chắc nịch.
Cậu lúc trước ở trên trấn làm nghề thợ mộc. Mỗi mùa Tùng Nhung trong năm đều sẽ về nhà để cùng người nhà lên núi đào Tùng Nhung. Sau đó sẽ đem đi bán ở trấn, kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Tô Lạc thấy vậy đi lên hỏi: “Sao vậy, thấy rồi sao?”
Hôm nay Đa Cát mới chạy về thôn, trong lúc nhất người cậu ta đứng đờ người ra. Thấy cô thì nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng: “Không thấy, mọi người xem kỹ lại xem
Làn da màu lúa mạch trên mặt cậu đã đỏ ửng nhưng vì màu da này nên cũng không ai có thể nhìn ra. Vì vậy mà cậu gãi gãi cái ót: “Để em xem bên cạnh thử.”
Cậu ta thẹn thùng mà chạy đi mất.
Máy quay lại hướng vào người Tô Lạc, cô nhìn máy quay, chớp chớp mắt.
Hai má người quay phim đỏ lên, máy quay rung lên hai lần, hình như có chút giống với người đang say rượu.
Tô Lạc nhặt một cành cây khô, cẩn thận lấy những chiếc lá rụng ra, bất ngờ: “Hình như tôi tìm thấy Tùng Nhung rồi.”
Trịnh Đào đang tìm ở gần Tô Lạc, nghe thấy vậy liền vội vã đi đến.
Quả nhiên liền thấy một đầu tròn béo nằm dưới đống lá. Trên đầu là một chiếc mũ màu nâu, thân mập mạp.
Đa Cát nghe thấy tiếng của Tô Lạc cũng vội vã đi đến, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: “Tư chất của chị rất tốt, may mắn cũng vậy.”
Tô Lạc nhìn chằm chằm Tùng Nhung trong chốc lát, có chút buồn phiền: “Tôi không muốn làm gãy cây nấm đâu, nhưng mà làm sao đào lên đây?”
Đa Cát xung phong nhận việc: “Để em đào!”
Chỉ thấy cậu ta dùng tay nhẹ nhàng cạo đi lớp và lá thông xung quanh, sau đó lấy một thanh gỗ cắm vào đất, khoan một lỗ. Cách làm này rất hay,rất nhanh đã lấy được Tùng Nhung mà không một chút hao tổn gì.
Đem Tùng Nhung đã đào đi, Đa Cát lấy lá thông và đất lấp lại chỗ trông, nói cho bọn họ: “Vùi như vậy là được rồi. Hôm nào trời mưa sẽ có Tùng Nhung mọc lại thôi.”
Tô Lạc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trịnh Đào nghĩ rằng may mắn của Tô Lạc rất đỉnh nên vẫn luôn đi qua đi lại ở chỗ cô.
Ôn Lĩnh Nam và Chu Lộ Lộ ở trong đoàn người cũng lần lượt phát hiện ra Tùng Nhung.
Cả đoàn người lại tiến vào sâu hơn một chút, Đa Cát cũng dã tìm được Tùng Nhung. Kích thước rất lớn, khoảng 12cm, tình trạng còn đang rất tốt.
Trước mặt họ là một khu rừng thông, đây là khu rừng cuối cùng mà họ phải vào tìm, cũng là hy vọng cuối cùng.
Ôn Lĩnh Nam cầm một chai nước khoáng đi đến: “Đây.”
Tô Lạc ngẩng đầu, đối phương đem đem chai nước đưa vào tay cô.
Khương Dật Thần đi đến, nhìn Tô Lạc nói: “Thật đúng lúc, tôi cũng đang khát nước.”
Tô Lạc đưa chai nước khoáng cho cậu ta: “Cho anh.”
Ôn Lĩnh Nam nhìn chằm chằm Khương Dật Thần một lúc, có chút ngoài ý muốn, thái tử Tịch thị lại thích Tô Lạc!
Chu Lộ Lộ chủ động đi lên phía trước kéo cánh tay Tô Lạc, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được: “Chị Lạc Lạc, hình như Ôn Lĩnh Nam thích chị.”
Tô Lạc nói nhỏ bên tai: “Cô gái xinh đẹp như chị, anh ta sẽ thích.”
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Chu Lộ Lộ che miệng cười trộm, quay đầu nhìn hai người phía sau đang âm thầm tranh cao thấp.
Ánh mắt đặt trên người Khương Dật Thần thu lại, sắc mặt Tô Lạc có chút kỳ lạ.
Tìm kiếm một lúc nữa lại tìm thấy được mấy cây Tùng Nhung.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh mắt xuyên qua những phiến lá đang rơi trên mặt đất.
Tô Lạc nhìn thời gian trên điện thoại, mới 9 giờ đúng.
Ở sườn núi nghỉ ngơi một lát, bọn họ liền cùng mọi người đi về phía chân núi.
Tô Lạc vẫn mặc một bộ đồ thể dục, dáng người mảnh mai của cô cũng khiến người khác chú ý.
Nhìn bóng người hừng hực phía trước, Ôn Lĩnh Nam xoa xoa đôi chân đã mỏi đến tê của mình. thở dài một tiếng.