Editor: Doris
Ở bên ngoài khu biệt thự Tô gia, có một người đàn ông bước xuống xe, trong tay còn cầm một hộp đồ.
Người này, đương nhiên là Trình Chí Hạo.
Chiếc hộp trên tay anh ta đương nhiên là chiếc vòng tay ngọc bích.
Vốn dĩ anh ta mang theo 300 vạn, một nửa dùng để lấy vòng tay.
Nửa còn lại đã tính toán lấy hòn ngọc Nam Sơn được chạm khắc tinh tế kia.
Cái trước là để làm cho Tô Lạc vui.
Cái sau là nghe nói lần đấu giá này có một người đem ngọc Nam Sơn đến đấu giá. Mà ngày sinh nhật của Tô lão gia cũng sắp đến, tặng cái đó chắc chắn là thích hợp nhất.
Ai ngờ, anh ta hố Cố Ngôn không thành, ngược lại còn đẩy chính mình xuống vực thẳm.
Điều quan trọng nhất là đã bỏ lỡ hòn ngọc đó.
Phải trả một nửa tiền đặt cọc, Trình Chí Hạo căn bản không đủ tiền để đấu giá.
Lúc đầu, trong đầu hắn ta cũng ôm tâm lý may rủi.
Nhưng mỗi lần Tô Lạc mở miệng là tăng lên 200 vạn, Trình Chí Hạo liền nản lòng, biết rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ mà cha anh ta giao.
Lúc Trình Chí Hạo cầm vòng tay về nhà, quả nhiên là bị giáo huấn.
Ở trước mặt mấy phó tổng và cấp dưới, không chút nể nang gì mà mắng chửi anh, để anh ta làm trò cho bọn họ. Mắng anh ngu như heo, bỏ hơn 500 vạn chỉ lấy về một chiếc vòng tay mấy chục vạn….
…….Từ nhỏ đến lớn, cha hắn không bao giờ quan tâm đến
Bất kể là lúc nào, chỗ nào, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, thậm chí có thể giết chết anh ta ngay lúc đó.
Lúc đó, Trình Chí Hạo thật sự đã nghĩ đến cái chết, cứ nghĩ chết đi thì có thể giải thoát….
Sau đó, anh ta gặp được Tô Lạc.
Một cô gái nhỏ nhắn như lại kiêu ngạo như một chú công. Đứng ở trong đám người, rất bắt mắt, lại rất….Xinh đẹp.
Trái tim chàng thiếu niên đập rộn ràng, bắt đầu thầm thương trộm nhớ thiếu nữ cao ngạo đó.
Sau đó lại gặp cô ở nhà cũ Tô gia.
Lúc đó mới biết được, thì ra đó là con gái Tô Hào!
Lúc ấy cô hất cằm hỏi anh: “Anh cũng họ Trịnh sao?”
Rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn là cô, vẫn cao ngạo như vậy.
Nhưng khi nhìn vấn đề ở góc nhìn khác, có một số việc đã có sự thay đổi.
Cô giống như một cô công chúa kiêu kỳ, bố thí cho anh ta một giọng điệu nhẹ nhàng.
Còn anh ta, ngược lại thì giống người thường dân. Cho dù sống thẳng lưng nhưng chẳng có thể thay đổi gì, thân phận cách xa nhau.
Khi đó, anh ta đã hiểu được rất nhiều chuyện. Giống như Trình gia bọn họ là dựa vào Tô gia để kiếm ăn…
Trình Chí Hạo siết chặt tay. Mặc kệ là năm đó hay bây giờ, mặc kệ đã nỗ lực bao nhiêu thì cũng chưa bao giờ có người coi trọng hắn, cho anh ta một cái liếc mắt.
Anh ta không có gia thế giống Cố Ngôn, không có cha mẹ thương yêu như Tô Lạc.
Trình Chí Hạo cái gì cũng không có, anh ta chết cũng không sợ thì anh ta sợ cái gì?
Chết thì dễ, sống mới là khó nhất.
Năm vừa rồi, sinh nhật Tô lão gia, bọn họ còn được mời đến nhà cũ dùng bữa cơm, nói chuyện vài câu.
Mà bây giờ, đến cả thiệp mời cũng không được nhận, chắc là cũng còn hy vọng gì.
Bởi vì lần trước anh ta có làm Tô Lạc tức giận. Nhưng cũng đã xin lỗi cô, mọi chuyện trên mạng cũng đã làm rõ.
Nhưng Tô lão gia là người bao che cho con cháu, nhất quyết không chịu buông tha, đến bây giờ vẫn chưa cho bọn họ sắc mặt tốt.
Trình Chí Hạo có đôi khi không rõ, Trình gia bọn họ vì cái gì lì lợm la liếm, nhất quyết mặt nóng dán mông lạnh[1]?
[1]Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh. (Cre: Chiase.org)
Mỗi khi bọn họ lạnh lùng nhìn người khác, người đó sẽ vội vàng đi tặng lễ vật cho bọn họ.
Ông nội bên đó cũng đã dặn dò, bất kể thế nào cũng phải đích thân qua nhà cũ Tô gia một chuyến. Dù bọn họ có muốn nhìn thấy hay không, tấm lòng đều phải đến.
Mất đi hòn ngọc trang trí để tặng quà cho Tô lão gia, đồ mừng biếu ông ấy cũng phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Chiếc vòng tay này….Trình Chí Hạo nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Đây là hậu quả do sự ngu xuẩn và lỗ mãng của anh ta.
Tối đa hóa lợi ích chính là phong cách làm việc của Trình Chí Hạo.
Đơn giản là tiêu tiền vì nụ cười của mỹ nhân, nói không chừng còn nhận được là điều kinh hỉ khác.
Trình Chí Hạo cầm chiếc hộp đi đến phòng bảo vệ nhờ bảo vệ liên hệ với Tô Lạc.
Đợi một lát thì người ở phòng bảo vệ lại nói cho anh ta nghe, người nhà họ Tô nói Tô Lạc đã ra ngoài từ sáng sớm, không có ở nhà.
Trình Chí Hạo có chút bực bội, không ngồi ngây ngốc ở nhà mà chạy đi đâu chứ?
Nghĩ đến khắp nơi trên mạng đều là tin đồn về “Vợ Chồng Lạc Ngôn”. Trình Chí Hạo ngẫn ra, chẳng lẽ cô đi gặp Cố Ngôn?
Một chiếc xe chạy ngang qua người anh ta, dừng lại trước cổng tiểu khu.
Ánh mắt Trình Chí Hạo sáng lên, nhanh chóng đi qua đó, gõ cửa sổ xe: “Tô Lạc, là anh.”
Tô Lạc hạ kính xe xuống, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trình Chí Hạo cười nói: “Đây là vòng tay của anh, anh cố ý đấu giá lấy, cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với em.”
Người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ là Trình Chí Hạo trộm gà không được mà mất nắm gạo.
Không có cách nào liền chạy đến xum xoe, Tô Lạc phơi nắng trả lời: “Vòng tay này là của Trình tổng đấu giá, hơn nữa giá cũng cao như vậy, hơn 500 vạn đây! Đó cũng không phải là một số tiền nhỏ. Bây giờ người ngoài đều nói Trình tổng đều rất nhiệt tình, một lòng làm sự nghiệp từ thiện. Vòng tay này quý giá quá, vẫn nên để Trình tổng bảo quản thì tốt hơn.”
Được rồi, ai nó vì nụ cười của mỹ nhân đâu?
Nghe lời nói của Tô Lạc, Trình Chí Hạo cực kì muốn phun ra một ngụm máu.
Cô cho rằng anh không nghe ra là cô đang nói mát anh sao?
Bây giờ, người ngoài đều đang chê cười Trình gia bồi dưỡng ra một đứa con phá hoại. Chỉ có một chiếc vòng tay 60 vạn mà mua đến 560 vạn, sớm muộn gì tán gia bại sản!
Bây giờ công việc ở công ty anh ta, cha Trình đã đình chỉ công tác. Trong ví Trình Chí Hạo chỉ còn có mấy đồng tiền lẻ, bây giờ thực sự anh ta đang rất nghèo.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
“Anh còn việc, đi trước.” Trình Chí Hạo đâu biết, những việc anh ta làm ở trong mắt Tô Lạc chỉ làm cô nghĩ đến một chữ —Ngu!
Tô Lạc đạp chân ga, đem Trình Chí Hạo ném phía sau xe.
Chạy đến gara thì điện thoại lại vang lên, là đạo diễn Từ Lai gọi điện đến.
Từ Lai: “Nữ ca sĩ đang hợp tác đột nhiên có việc gấp, không đến được. Ôn Lĩnh Nam bên này lịch trình cũng rất dày, tôi chỉ có thể kéo dài đến ngày mốt. Tôi biết ngày mai cô cũng có việc, Tô Lạc, cô có thể đến phòng thu vào ngày mốt để giúp đỡ không?”
Tô Lạc nói: “Tôi không biết hát.”
Từ Lai thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt cô: “Không sao đâu. Ôn Lĩnh Nam hát là được, giọng của cô rất trong. Đến lúc đó luyện giọng một chút là sẽ biết thôi, rất dễ học.”