Nữ Phụ Rất Xinh Đẹp

Chương 33





Editor: Doris.


Ngày đầu tiên của năm mới, từ sáng sớm Tô Lạc đã chúc tết ông nội.


Ông nội Tô lấy ra một hộp quà, trong đó có một viên đá quý và một chiếc nhẫn kim cương to như một quả trứng bồ câu.


Cô tưởng rằng chỉ là một món quà nho nhỏ, nhưng thấy đồ vật quý giá như vậy, Tô Lạc có chút ngây ngốc: “Cho cháu sao?”


Viên Ruby hồng đó, cũng rất lớn!


Ông nội gật đầu: “Lúc trước con nhận được giải thưởng Kim Dữu, ông đã muốn tặng cho cháu rồi. Nghe nói bây giờ đang thịnh thành phong cách thời thượng, cháu xem có thích không?”


Tô Lạc đeo thử một chút, vui vẻ nói: “Đẹp lắm ạ! Cháu thích lắm!”


Tô Hào cũng lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo cho `: “Quà của ba mẹ tặng con.”


Tô Lạc tò mò hỏi: “Cái gì vậy ạ?”


Tô Hào bày ra vẻ mặt thần bí: “Con mở ra nhìn thì chẳng phải sẽ biết sao?”


Cô nghĩ, chắc là…


Rút dải ruy băng ra, mở cái nắp, bên trong là một chiếc vòng cổ và một đôi hoa tai.


Kiểu dáng rất đơn giản, phóng khoáng, nhìn có vẻ không đắt tiền nhưng rất tinh tế, đẹp mắt.


“Rất đẹp ạ!”


Giang Ninh có chút đắc ý: “Đương nhiên, mẹ không thích mấy đồ tầm thường mà.”


Trong phòng, rất ấm áp.


Bên ngoài, ngôi nhà và con đường tuyết, xếp thành một hàng.


Tôi hôm qua có một trận tuyết lớn, bao phủ nhà cũ Tô gia vốn cây xanh um tùm.


Tô Lạc mặc một chiếc áo len, khuôn mặt đỏ bừng lên vì lạnh.


Mang đôi găng tay và cầm một chiếc xẻng, cô học theo ông nội cầm xẻng xúc tuyết.


Cơ thể Tô Hào cường tráng, vạm vỡ, mặc dùng hằng ngày đều phải ngồi trong văn phòng, có rất ít thời gian để tập thể thao nhưng ông vẫn là một người đàn ông trung niên to lớn, một người tài giỏi.


Ông nội Tô cũng không chịu thua kém, ngày ngày đều trồng cây tưới hoa, luyện Thái Cực quyền, ăn uống đơn giản nhưng cực kỳ chú trọng việc giữ gìn sức khỏe, cơ thể vẫn luôn dẻo dai.


Động tuyết xúc tuyết rất có bài bản, gió thổi dữ dội.


Hằng ngày Tô Lạc cũng có luyện tập thể thao, một lát sau, tay chân vốn lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn.


Giang Ninh từ trong bếp lấy cà rốt và đậu đen ra, lấy điện thoại chụp cho cô một tấm ảnh, đề nghị: “Nhiều tuyết như vậy thì làm hai người tuyết đi!”


Tô Hào gật đầu, rất đồng ý.


Tô Lạc vung xẻng, chất tuyết thành đống tại một chỗ.


Tuyết trên con đường cũng được dọn sạch.


Trên mặt cỏ, tuyết cũng tích thành một lớp màu trắng tinh.


Tô Lạc mang găng tay, lăn một quả cầu tuyết lớn để làm thân người tuyết. Giang Ninh ở bên cạnh cũng góp một quả tuyết, làm đầu.


Cắm chiếc mũi cà rốt, thêm hai viên đậu đen làm mắt, một chú hề làm bằng người tuyết đã xuất hiện.


Lao động vất vả một lúc, thành tựu lớn nhất đối với Tô Lạc chính là có thể dọn hết tuyết trên đường.


Hiếm hoi lắm mới có thể tập thể dục với cả gia đình, Tô Hào cầm điện thoại quay lại tất cả.


Ông nội Tô ném chiếc xẻng xuống, đánh vài đường Thái Cực quyền, Tô Lạc cũng học theo mấy động tác ấy để khoa tay múa chân….


Những ngày đoàn viên luôn trải qua rất nhanh.


Đoàn phim chỉ cho nghỉ ba ngày, nên năm nay cô không thể cùng gia đình trải qua cái tết Nguyên Tiêu.


Vì vậy, ngày thứ ba của kỳ nghỉ, cả nhà họ nấu một nồi bánh trôi nước. Người nhà sum vầy với nhau, trải qua cái tết Nguyên Tiêu sớm.


Sáng sớm thứ tư, trời mới tờ mờ sáng, Tô Lạc đã thu dọn xong hành lý, lên xe Tô Hào, lặng lẽ rời khỏi nhà cũ.


Trước khi đi, Tô Hào dúi vào tay Tô Lạc một tấm thiệp: “Bên trong ba có để một ít tiền, là quà sinh nhật bí mật cho con.”


Tô Lạc đưa lại cho ông: “Bây giờ con cũng có thù lao đóng phim, không thiếu tiền tiêu đâu.”


Thêm nữa, bây giờ cô cũng đã 25, cũng đâu phải không biết xấu hổ mà xin tiền tiêu vặt Tô Hào?


Tô Hào cũng không chịu nhận: “Con nhiều tiền nhưng tiêu cũng nhiều, cầm lấy mua quần áo hoặc trang sức đi. Ba chỉ có mỗi con là con gái, kiếm tiền không cho con thì cho ai?”


Tô Lạc cũng hiểu rõ, Tô Hào cũng chỉ muốn cho cô tiền tiêu, không muốn cô ở bên ngoài cực khổ.


Nếu cô không lấy, Tô Hào cũng không yên tâm.


Trên đường phố, người càng lúc càng đông, Tô Lạc đành phải nhận lấy để Tô Hào yên tâm.


Hầu hết nhân viên của đoàn phim đều đã đến, có người nhà ở nơi này khá xa nên buổi chiều ngày hôm qua đã ngồi xe lửa đến thành phố điện ảnh. Ở khách sạn một đêm, sáng sớm mới đến đoàn phim.


Lúc Tô Lạc trang điểm cho tạo hình của mình liền lướt Weibo một chút, chờ quay phim.


《 Bắc Ngụy Bí Sử 》 vẫn đang được chuẩn bị, sắp kết thúc rồi.


Bây giờ đang đàm phán với người phụ trách của đài truyền hình, không biết đã bàn bạc với biết bao công ty, nghe nói còn có ý định độc quyền phát sóng 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》.


Ngoài ra còn có những trang web hàng đầu trong nước, nguyện ý dùng giá cao để mua đứt bản quyền chiếu mạng của《 Bắc Ngụy Bí Sử 》.


Mấy tin này cũng khiến cho《 Bắc Ngụy Bí Sử 》nhanh chóng leo lên top đầu hot search.


Cư dân mạng đã hóng phim từ năm trước đến năm nay. Bây giờ hay tin, phim đã bước vào giai đoạn hậu kỳ thì cứ nhảy nhót không thôi.


Sau đó biết được có đài truyền hình và trang web chuẩn bị mua bản quyền của《 Bắc Ngụy Bí Sử 》, điều này đồng nghĩa với việc phim sẽ được chuẩn bị chiếu, nhanh thôi.


Rất nhiều fans CP của “Vợ Chồng Thải Mộng”đã nhìn thấy Tô Lạc và Khương Dật Thần ở ngoài phim trường, mọi người đều la hét thất thanh.


Sự bàn tán sôi nổi đó khiến cho 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》 hai ngày nay đều ở trên hot search.


Tết Nguyên Tiêu.


Tuy rằng hôm nay không thể đoàn viên cùng gia đình nhưng đoàn phim vẫn chuẩn bị cho mỗi nhân viên một chén bánh trôi nước nóng hầm hập.


Chén của Tô Lạc là nhân mè đen.


Làm cô nhớ đến những khoảnh khắc ấm áp khi còn ở trong nhà cũ.


Cô cầm thẳng chén, chụp một tấm hình bánh trôi nước rồi đăng trên Weibo——


“Ở đoàn phim ăn bánh trôi nước, có chút nhớ nhà!”


Điều mà làm Tô Lạc không ngờ đến đó chính là lúc cô trở về khách sạn. Buổi tối hôm đó, khi bước vào phòng, phát hiện trên bàn trà ở phòng khách có mấy chén bánh trôi nước nóng hổi.


Trong phòng khách tràn đầy mùi hương thoang thoảng, Tô Hào và Giang Ninh từ phòng đi ra, ông nội Tô chắp tay, thong thả, ung dung từ từ đi đến.


Tô Lạc vừa ngạc nhiên vừa mừng: “Tại sao mọi người lại đến đây vậy?”


Tô Hào cười cười: “Dù sao cũng không có việc gì nên thuận tiện đến đây gặp con.”


Giang Ninh bước đến ôm lấy Tô Lạc, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Nghe Hoa Hoa nói đoàn phim có rất nhiều việc, mẹ thấy con lại gầy đi rồi nên nhà mình đã làm rất nhiều bánh trôi nước, muốn con có một cái tết đoàn viên.”


Tô Lạc nhìn Tôn Hoa Hoa một cái, miệng chị ấy cũng chặt thật, giấu kín mít.


Cô còn đang tự hỏi, tại sao hôm nay Tôn Hoa Hoa không ồn ào đòi ra bên ngoài ăn khuya?


Hóa ra là đã thông đồng trước với Tô Hào để chuẩn bị cho cô một bất ngờ.


“Đừng đứng nữa, mau nhân lúc bánh còn nóng thì ăn đi, lạnh thì không thể ăn nữa.” Tô lão gia nói.


“Được, cháu nghe ông.” Tô Lạc bưng một chén bánh trôi đưa cho Tôn Hoa Hoa.


Cô cũng bưng cho chính mình một chén, hơi nóng tỏa ra.


Nước lèo sền sệt, vừa dẻo lại vừa ngon, so với bánh trôi ở đoàn phim còn ngon hơn nhiều: “Tự làm bánh trôi quả nhiên mềm hơn, ngon hơn so với đi ra ngoài mua nhiều.”


Tôn Hoa Hoa liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ăn ngon thật, thơm quá đi!”


Giang Ninh nhìn thấy hai đứa nhỏ ăn thì ngồi bên cạnh cũng bưng một chén, càng nhìn càng thấy thư thái, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.


Tôn Hoa Hoa ăn một chén bánh trôi, lại nhận được một bao lì xì lớn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, không biết có bao nhiêu cao hứng


Ở khách sạn Ngôn Thiên cả một đêm, bởi vì ngày hôm sau còn có việc gấp nên sáng sớm Tô Hào đã lái xe đưa Giang Ninh và ông nội trở về.


Tô Lạc lại đến đoàn phim, mỗi ngày bận rộn như một con quay.


Cố Ngôn dẫn theo mấy cấp cao của các trang web chiếu mạng đi thăm bạn, xem tiến độ quay phim như thế nào rồi.


Tô Lạc vừa mới quay xong, đang uống một ngụm nước ấm thì nhìn thấy Cố Ngôn dẫn theo mấy người ấy đến, đi về phía đạo diễn.


A Tình và mấy chuyên viên trang điểm khác đi đến sửa lớp make up cho cô, Tô Lạc liền nghe thấy một trong số đó nói: “Có thể dẫn chúng tôi đi đến gặp Tô Lạc một chút được không? Tôi là fans của cô ấy, rất thích xem phim cô ấy đóng.”


Nghe được tiếng bước chân đang đi về phía này, Tô Lạc ngẩng đầu, liền bắt gặp cặp mắt có đôi con ngươi màu hổ phách của Cố Ngôn.


“Vị này chính là Tô Lạc.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.


Người đàn ông trung niên phía trước mở miệng, nhìn chằm chằm Tô Lạc với hai mắt như phát ra ánh sáng: “Tô tiểu thư, tôi hâm mộ cô lâu lắm rồi, có thể chụp với cô một bức ảnh hay không?”


Tô Lạc hé môi, định từ chối.


Liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng và trầm thấp của Cố Ngôn: “Chụp ảnh tập thể thì không cần đâu, đúng không Lưu tổng?”


Lưu tổng cũng trông cậy vào《 Bắc Ngụy Bí Sử 》để chuyển mình vào cuối năm nay.


Giá trị của bộ phim này hay lưu lượng ngồi ở đây, ai cũng hiểu rõ.


Nếu không thì bọn họ cũng không thương lượng để mua bản quyền《 Bắc Ngụy Bí Sử 》.


Trên mạng còn đồn rằng, Cố tổng và Tô Lạc đang quen nhau.


Ai càng ở trong vòng này lâu thì sẽ càng phớt lờ mấy tin tức ba xu này, những tin này đều là do cư dân mạng thổi phồng lên.


- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---


Mọi người đều đã quen với nó.


Cố Ngôn, là người thừa kế của tập đoàn Cố thị. Trẻ tuổi, đẹp trai, lại có đầu óc kinh doanh thì làm sao có thể coi trọng một con hát ở trong vòng giải trí.


Tám phần là chỉ chơi vui thôi,


Nhưng nghe giọng điệu vừa rồi lại có phần không vui.


Hơn nữa lại có phần uy hiếp.


Không phải chứ! Cô ta không phải một con hát thôi sao?


Mọi người đều rùng mình, bắt đầu kiểm tra lại vị trí của vị Tô tiểu thư này ở trong lòng Cố tổng.




Trong đó, Lưu tổng là người hoảng sợ nhất.


Năm ngoái, ông ta đầu tư vào trang web mấy hạng mục nhưng đều lỗ. Tạo thành lỗ hổng tài chính, thời gian ngắn tới mà không bù lại được thì lỗ hỏng này càng lúc càng lớn.


Trong nửa năm này, Lưu tổng mua liên tiếp bản quyền mấy bộ phim của tiểu hoa, tiểu thịt tươi đang nổi. Vốn kiếm một ít tiền lời nhưng lại khiến vợ về nhà ngoại.


Trên mạng có rất nhiều bình luận đánh giá kém, dù đã mướn thủy quân, mua hot search nhưng vẫn không cứu vãn được lượt xem trên trang web.


Chết tiệt! Ông ta vừa mất vợ, vừa mất tiền.


Cùng đường bí lối, Lưu tổng đành trông mong bộ phim《 Bắc Ngụy Bí Sử 》có thể lật ngược lại tình thế.


- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---


Có trời mới biết ngoài mặt ông ta giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng đã gấp đến mức nổi lửa, chỉ muốn kỳ nghỉ hè đến nhanh nhanh.


Nhưng không thể vì chuyện này mà đắc tội Cố tổng.


Nhất là khi vừa mới bắt gặp ánh mắt kia của Cố Ngôn, trong ánh mắt đó rõ ràng có ý cười nhưng lại làm ông ta rùng mình.


Không khí có chút ngượng ngùng, có người đứng dậy làm dịu bầu không khí: “Nếu đã bàn xong mọi chuyện rồi thì tôi thân làm dẫn đoàn, nên mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm?”


Gương mặt Lưu tổng cười cười: “Vẫn để tôi làm dẫn đoàn đi, hay là đi đến khách sạn Ngôn Thiên, ý mọi người thế nào?”


Cố Ngôn không mở miệng, chỉ liếc nhìn Trần Nghị một cái.


Trần Nghị lập tức hiểu rõ, chủ động đứng lên nhắc nhở: “Sếp, lát nữa công ty còn có một cuộc họp quan trọng, anh nhất định phải tự mình tham gia.”


Nghe thấy Cố Ngôn có một cuộc họp quan trọng, vài người nịnh hót: “Đã sớm nghe nói Cố tổng là người bận rộn, vậy chúng tôi không quấy rầy Cố tổng nữa, mấy người chúng tôi tự tụ hội với nhau vậy.”


Sau khi tiễn đám người đó đi, Cố Ngôn lại vòng trở lại.


Tô Lạc đứng trước ống kính, trên người như có một tầng ánh sáng mờ ảo, rất lóa mắt, làm người khác không thể nào không chú ý đến.


Khác hẳn với bộ dáng buồn bã, ỉu xìu của cô khi ở dưới máy quay. Tô Lạc chỉ cần đứng trước ống kính, giống như đã trở thành con người khác, mặt mày hớn hở, thần thái linh động và đôi mắt đầy hào quang…


Tô Lạc là người rạng rỡ như vậy thì tại sao anh lại không thích chứ?


Cố Ngôn đứng một lúc thì nghe thấy tiếng đạo diễn nói qua bộ đàm “cắt”. Chỉ trông chốc lát, các diễn viên đều đứng tại chỗ, nhân viên hậu cần thì đang điều chỉnh máy quay và ánh sáng.


Tô Lạc liếm môi dưới, hành động nhỏ này cũng bị anh chú ý đến.


Cố Ngôn nhìn xung quanh, tìm đúng vị trí ngồi của Tô Lạc, cầm lấy cái ly nước hồng nhạt bên cạnh, đi qua đám người đến trước mặt Tô Lạc, đưa cho cô.


Tô Lạc ngạc nhiên: “Sao anh còn chưa đi?”


Cố Ngôn nhướng mày: “Em rất hy vọng anh đã đi rồi sao?”


Nhìn mọi người đang ăn dưa xung quanh, Tô Lạc ho khan một tiếng: “Ý của tôi không phải như vậy. Ý tôi là, không phải anh nói có cuộc họp quan trọng sao?”


Cố Ngôn cười: “Ý em là, em muốn anh ở lại với em sao?”


Tô Lạc trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lại rơi xuống ly nước trên tay của anh, thật sự cô có hơi khát nước.


Cầm lấy ly nước lên uống mấy ngụm, sau đó đóng lại, cô đem ly nước đưa đến ngực anh: “Anh giúp tôi đặt lại được không?”


Cố Ngôn nhìn cô rồi khẽ cười: “Được, nghe em.”


Nhân viên công tác ở phim trường: “…….”


Đó thật là Cố tổng “tính nóng như kem” sao, anh là làm sao vậy?


Không ngại đường xa mà chạy đến đoàn phim thể hiện tình cảm, căn bản làm lơ bọn họ là đám FA này, thật là bực mình!


Từ Lai sờ cằm, ông muốn đem tin tức tốt này nói cho Tiết Phó. Không chừng rất nhanh sẽ uống rượu mình của học trò mình thôi.”


Khuôn mặt A Tình sớm đã đỏ như quả gấc, Lâm Phong nhíu mày, nắm chặt tay, lấy hết can đảm tiến lên phía trước: “Tối nay em có thời gian không? Một mình ăn khuya rất chán, em có muốn đi ăn cùng không? Cùng với anh.”


“Em không ăn khuya.” A Tình không chút do dự mà từ chối.


Lâm Phong sửng sốt một chút, muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại không nói được, chỉ há miệng thở dốc…..


Lúc này, có người đi đến nói A Tình cầm phải đi dặm lại lớp trang điểm, cô ấy vui vẻ chạy đi.


Lâm Phong đứng yên tại chỗ, thở dài một hơi.


Tại sao lúc nãy mình lại lúng túng như vậy? Trực tiếp rủ cô ấy đi chơi, không phải là được sao?


Thân là một nhà biên kịch, Lâm Phong đã từng xây dựng rất nhiều cảnh tình cảm ở trong kịch bản.


Nam chính theo đuổi nữ chính thư thế nào, nữ chính sẽ cảm động ra sao….


Nhưng khi mọi việc thật sự xảy ra trên người mình, lại hoàn toàn không thể nào làm được.


Đoàn phim này nam nhiều nữ thiếu, đa số mọi người đều còn độc thân. Thấy một cô gái xinh đẹp như A Tình thì bọn họ liền có tâm tư.


Ở tổ hóa trang, có một chuyên viên nam đang theo đuổi A Tình. Tổ đạo cụ cũng có người theo đuổi cô ấy, mỗi ngày đưa nước nóng và túi giữ nhiệt, rất ân cần.


Lâm Phong cảm thấy không thể chờ đợi được nữa, lần này nhất định phải nắm lấy cơ hội. Nếu A Tình chấp nhận theo đuổi của người khác thì về sau chắc chắn anh sẽ hối hận.


Thấy A Tình đi về hướng phòng nghỉ thì Lâm Phong tự cổ vũ chính mình, sau đó liền đuổi theo.


Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, A Tình quay đầu lại: “Biên kịch Lâm, là anh à!”


Lâm Phong đứng tại chỗ, muốn đi lên thì nhìn thấy A Tình đang đi đến: “Có chuyện gì vậy?”


Dưới chân không có viên gạch lát nên A Tình bước hụt một bước, nhào đến người Lâm Phong.



Cảm nhận được lòng ngực rộng lớn của biên kịch Lâm, mặt A Tình đỏ lên.


Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cô được gần đàn ông như vậy.


Trên đỉnh đầu là giọng nói của biên kịch Lâm: “A Tình, hẹn hò với anh đi!”


A Tình chớp chớp mắt, có chút quyến luyến nên ở trong lòng ngực anh ta, mặc anh ta ôm: “Anh cũng thích em à!?”


Lâm Phong bắt được chữ “cũng” này của cô: “Em cũng thích anh?”


A Tình gục đầu xuống, nhẹ nhàng gật đầu.


Sau đó, cô che lại khuôn mặt đỏ rực của mình rồi chạy đi mất.


Lâm Phong đứng tại chỗ, vui vẻ một hồi lâu rồi mới đi về lại phim trường.


Ăn trưa xong, đoàn phim cho nghỉ ngơi một tiếng.


Khi Tôn Hoa Hoa nhận cơm về, thấy Cố Ngôn và Trần Nghị vẫn còn ở phim trường, dù sao thì lúc đặt cơm, bọn họ cố ý đặt thêm ba món, thêm hai người họ thì cũng đủ ăn.


Cố Ngôn vốn đã có ý định này, mà Tôn Hoa Hoa lại mời nên anh không hề khách sáo, trực điếp đi cùng với Tôn Hoa Hoa về nghỉ, tự nhiên ngồi ghế mềm của bàn ăn, chờ Tô Lạc về rồi cùng nhau ăn cơm.


Tô Lạc rửa tay xong thì trở lại phòng nghỉ, thấy Cố Ngôn đang chống cằm chờ cô bên bàn ăn.


Còn trợ lý của anh, Trần Nghị đang đứng một bên cười tủm tỉm, chào hỏi với cô.


Cô quay đầu lại nhìn Tôn Hoa Hoa: “Sao lại thế này, sao anh ta còn chưa đi?”


Tôn Hoa Hoa lắc đầu: “Chị không biết, chị thấy anh ta còn ở đây nên thuận miệng gọi thêm mấy món, lấy thêm ba phần cơm, chắc ăn đủ.”


Tô Lạc cởi bỏ chiếc áo choàng rộng rãi trong cung, mặc lại chiếc áo len của mình, ngồi đối diện Cố Ngôn.


Tôn Hoa Hoa liền ngồi ở chỗ chính giữa hai người, đối diện là người cười tủm tỉm nãy giờ, Trần Nghị.


Tô Lạc gắp một ít rau xanh, sau đó Cố Ngôn liền gắp một chiếc đùi gà bỏ vào trong chén cô: “Em ăn nhiều một chút đi, em gầy quá!”


Khóe miệng Tô Lạc giật giật: “Tôi tự gắp được.”


Cố Ngôn nhìn cô cười: “Được.”


Tôn Hoa Hoa gắp một đùi gà để gặm, thấy Cố Ngôn lại gắp cho Tô Lạc thịt viên tứ hỷ.


Tiếp theo là sườn xào chua ngọt, lại còn có tôm đã bóc vỏ….


Dù Tô Lạc đã nói rất nhiều lần là mình sẽ tự gắp nhưng Cố Ngôn vẫn như cũ, giống như là không biết mệt.


Chỉ có một bữa cơm thôi nhưng Tôn Hoa Hoa và Trần Nghị ăn đến ngán ngẩm.


Hai người này thật là độc ác!


FA có sai sao? Ăn một bữa cơm mà cứ anh anh tôi tôi…. Làm Tôn Hoa Hoa rất muốn đi tìm một ai đó để yêu đương.


Tôn Hoa Hoa vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Trần Nghị đối diện đang cười toe toét với cô.


Trong lúc đó, thì ra anh ta rất đẹp trai!


Sau khi ăn cơm xong, Tôn Hoa Hoa đi tìm thùng rác, chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn thật sạch sẽ.


Trần Nghị lấy thùng rác trong tay cô, cười nói: “Cô đi nghỉ một lát đi, việc này để tôi làm là được rồi!”


Tôn Hoa Hoa gật đầu, lúc chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn bộ dáng bận rộn của Trần Nghị, khóe môi khẽ cong lên.


Đi cùng với Tô Lạc đến phim trường, Cố Ngôn nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Lát nữa anh còn có một cuộc họp.”


Tô Lạc “ừm” một tiếng.


Cố Ngôn lại nói: “Buổi tối không thể đến đây được.”


Tô Lạc lại “ừm” một tiếng.


Cố Ngôn nhướng mày hỏi: “Em muốn ngày mai anh đến gặp em sao?”


Tô Lạc vẫn lại “ừm” một tiếng..


Cố Ngôn cười khẽ vài tiếng: “Được, anh về trước đây, đừng nhớ anh.”


Lúc cô phát hiện chỗ không thích hợp, muốn gọi Cố Ngôn lại thì anh ta đã đi xa rồi. Chỉ đến lúc đó, cô mới nhận ra, thì ra tóc anh đã ngắn đi rất nhiều rồi…


Hơn một tháng, tóc anh dài ra rất nhanh. Chỉ cần cắt, chỉnh một chút, thì cái ót đó hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.


Cô đứng tại chỗ một lúc, mãi cho đến khi Tôn Hoa Hoa gọi cô, cô mới hoàn hồn.


Ngày hôm sau, Cố Ngôn quả nhiên lại đến đoàn phim.


Ăn cơm cùng với cô xong thì lại vội vàng về công ty.


Hơn mười ngày liên tiếp, ngày nào cũng như vậy.


Lần này, đi từ phòng nghỉ đến phim trường, Tô Lạc không nhịn được liền hỏi: “Mỗi ngày đều đến gặp tôi, anh không mệt sao?”


“Gặp em thì sẽ không mệt nữa,” Cố Ngôn nở một nụ cười, mỗi ngày đi đến đoàn phim ăn cơm với cô, chính là thời gian anh hạnh phúc nhất.


Anh ước gì mỗi ngày Tô Lạc đều ngây ngốc ở đoàn phim, như vậy thì bữa trưa bọn họ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, thuận tiện còn có thể bồi dưỡng tình cảm….


Mặc dù lúc nào cũng phải mang theo hai cái bóng đèn công suất lớn, nhưng lại không hề giảm đi hứng thú của anh tí nào.