Editor: Doris
Tập đoàn Cố thị luôn làm việc rất nhanh, hai bên vừa ký xong hợp động thì hôm sau Tô Lạc đã nhận được kịch bản quảng cáo lần này rồi.
Xin nghỉ hai ngày với đoàn làm phim, Tô Lạc đi đến studio quay quảng cáo.
Trình Tống vẫn là bộ dáng cũ, đối với cô một cách hờ hững.
Tô Lạc cũng không trông chờ anh ta nói chuyện với cô, không đến thì càng tốt, đỡ phải xấu hổ với mọi người.
Cô khoác chặt chiếc áo len, ngồi tại chỗ của mình xem kịch bản. Tôn Hoa Hoa còn mang cả nước ấm đến, rót một ly để bên cạnh cho cô.
Sắp bắt đầu quay, Tô Lạc uống hai ngụm nước ấm. Cởi chiếc áo len khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh màu đỏ, đôi chân dài thẳng tắp đều lộ ra bên ngoài.
Khác hẳn với nhiếp ảnh gia hay nhân viên công tác đang khoác trên người chiếc áo len, hoặc là khoác một chiếc áo bông ấm áp thì chiếc váy của Tô Lạc thật sự rất mỏng.
Ngoài trời đã xuống âm vài độ, mặc dù bên trong studio có mở điều hòa nhưng Tô Lạc vẫn run lập cập.
Quảng cáo này nói về một cặp tình nhân chia tay khi tốt nghiệp đại học, nhiều năm sau gặp lại, gương vỡ lại lành nói về chuyện xưa.
Khi Cố Ngôn bước vào studio thi đã bắt đầu quay rồi.
Anh nhìn chằm chằm giữa sân trong chốc lát, tầm mắt lại rơi xuống trên người Tôn Hoa Hoa, trong tay chị ta còn cầm một chiếc ly nước màu hồng nhạt.
Nhìn thật sự rất chướng mắt.
Sau khi quay xong một cảnh thì sẽ nghỉ ngơi mười phút
Tô Lạc đi đến lấy chiếc áo len để giữ ấm, mũi giày cao gót nhọn của cô vô tình móc vào dây điện trên sàn nhà….
Cả người theo quán tính ngã nhào về phía trước…
Cô nhìn thấy sắc mặt của Trình Tống đột nhiên thay đổi, tiến lên phía trước vài bước….
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì một lồng ngực rắn chắc ôm lấy cô, một bàn tay to lớn bảo vệ đầu Tô Lạc, đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Một loại hương vị mát lạnh xộc vào trong chóp mũi. Tô Lạc chỉ nghe thấy tiếng kim loại nặng nề va vào nhau.
Và một tiếng thở hổn hển trên đầu của mình.
Hai người bọn cô ngã trên mặt đất, Tô Lạc bị thân thể của người đàn ông đè trên sàn nhà, lưng đau đến mức thở gấp đến mấy lần.
“Đau không?” Người đàn ông ấy hỏi cô.
Tô Lạc hé môi, vừa đinh mở miệng thì cảm thấy trong lòng bàn tay của mình có thứ gì đó nhớp nháp.
Vừa duỗi tay đã nhìn thấy thì ra đó chính là máu.
Mọi người xung quanh vây đến, đỡ Cố Ngôn từ trên người cô dậy.
Đôi mắt anh nhắm chặt, đôi lông mày hơi nhíu lại, sau đầu đang ứa máu…..
“Cố tổng, Cố tổng……”
Có người đang gọi điện thoại, có người đang đi lấy hộp sơ cứu để cầm máu….
Tô Lạc ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi bàn tay dính đầy máu đỏ tươi, đôi mắt cô cũng từ từ đỏ lên, giống như cô đang trở về ngày đi làm hôm đó…..
Hai xe tung vào nhau, cố yếu ớt mở đôi mắt ra, cả người toàn là máu….
Cô nghe thấy tiếng xe cứu thương một cách yếu ớt.
Có người muốn thông báo cho người nhà của cố nhưng lục tung cả chiếc điện thoại di động, ngoại trừ nhóm đồng nghiệp thì chẳng còn một thông tin liên lạc với người nào khác.
Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy chính mình đáng thương.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Bởi vì cô muốn thứ gì thì đều có thể lấy nó bằng chính sức lực của mình.
Nhưng lúc đó, Tô Lạc lại nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ y tá, trong giọng nói có chút thương cảm đối với cô.
Ngay lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự có chút đáng thương!
Mặc kệ cô muốn cái gì, đều có thể đạt được bằng chính sức lực của mình nhưng người nhà đâu?
Cô một mình lẻ loi nằm ở phòng giải phẫu, nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng. Trên đầu cô là ánh đèn của phòng giải phẫu, nó khiến cho cô không thể nào mở mắt cho đến phút cuối cùng của cuộc đời….
Lúc chào đời, không có ai hạnh phúc vì cô.
Lúc cô ra đi cũng không có người thân hay bạn bè nào chờ ở ngoài phòng phẫu thuật….
Có lẽ cuộc sống này của cô thực sự có thêm hương vị bi thương.
Tô Lạc lấy lại tinh thần, nghẹn ngào mà nói: “Cố Ngôn.”
Xe cứu thương cũng đến rất nhanh, lúc ấy, Tô Lạc vẫn luôn nắm chặt bàn tay Cô Ngôn. Dường như muốn truyền lại hơi ấm và niềm tin của chính mình thông qua bàn tay.
Cố Ngôn, anh nhất định phải tỉnh lại!
Trần Nghị nhìn thoáng qua Tô Lạc, nhìn thấy gương mặt cô tuy không có biểu hiện gì nhưng đáy mắt đã có chút đỏ lên, hình như đang kìm nén một cái gì đó.
Từ trước đến giờ, anh không có cảm tình gì với vị Tô tiểu thư này ngoại trừ việc xinh đẹp.
Thậm chí ngay cả vì tình cảm của ông chủ nhà mình, anh cũng đã có ấn tượng khá xấu về người con gái không tim không phổi-Tô Lạc này.
Rốt cuộc, ông chủ ngoài sáng trong tối giúp đỡ cô ta nhiều như vậy nhưng Tô Lạc chỉ nói một câu cảm ơn, nói xong thì lại trở về thái độ lạnh lùng, thật sự phải gọi là người có trái tim băng giá.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Nghị đã thay đổi rất lớn.
Thậm chí còn nghĩ, nếu bây giờ ông chủ tỉnh lại, nhìn thấy Tô Lạc vì lo cho anh mà đỏ mắt, nước mắt cũng sắp rơi thì tám chín phần sẽ ngồi cười ngây ngô!
Tôn Hoa Hoa vừa mới đi WC xong, vừa ra liền nghe thấy studio xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đã được đưa đến bệnh viện.
Hỏi ra mới biết được là Cố tổng vi bảo vệ Tô Lạc nên mới bị thiết bị ngã trúng, đập vào đầu, bị thương nặng.
Khi Tôn Hoa Hoa tới bệnh viện thì cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, Tô Lạc và Trần Nghị đều ngồi ở ghế chờ trên hành lang.
Lúc này, đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Bọn cô lập tức đứng lên, bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang xuống: “Miệng vết thương rất sâu nhưng cũng may không ảnh hưởng đến não. Chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại thì không có gì đáng ngại.”
“Cảm ơn.” Tô Lạc nói.
……Cảm ơn vì anh vẫn ổn, Cố Ngôn.
Cô đi trên hành lang bệnh viện, nghe thấy tiếng Trần Nghị đang nói chuyện điện thoại.