Editor: Doris
“Chị Tô Lạc, nhìn bên này.”
“Tô Lạc, bên này.”
Ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, Tô Lạc đứng trên sân khấu mỉm cười, vẫy tay không ngừng, trên người lại lộ ra một vùng da lưng trắng.
Tại hiện trường chỉ còn lại ánh đèn flash đang nhấp nháy.
Cô quay đầu lại cười, đuôi lông mày ở khóe mắt lại hiện ra vẻ phong tình vạn chủng*.
*Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài. (Cre: Dương Mịch ( YangMi) FanClub)
Bước vào cuộc họp báo, Tô Lạc nâng làn váy bước vào, lập tức có người dẫn cô đến vị trí của mình.
Đối với độ nổi tiếng của cô hiện tại mà nói, vị trí này thật sự là dựa vào thực lực.
Cô ngồi ở hàng ghế đầu, ghế ngồi bên cạnh lại là đại minh tin tầm cỡ quốc tế – Trần Nhiên. Nhìn thấy Tô Lạc, chị ấy còn nhìn hướng cô rồi gật đầu.
Tô Lạc cũng nở một nụ cười đáp lại: “Chị Trần Nhiên.”
Hai người nói chuyện đơn giản với nhau mấy câu thì ghế bên cạnh Trần Nhiên có người đi đến, là một người đàn ông.
Hai người họ đã từng hợp tác trong một bộ phim điện ảnh, so với Tô Lạc, một người xa lạ thì quan hệ của bọn họ tốt hơn nhiều, có rất nhiều đề tài để nói chuyện.
Hai người nói chuyện rất sôi nổi, Tô Lạc căn bản không có khả năng đáp lời, chung quanh cô cũng không quen biết ai.
Cô chỉ có thể nhàm chán nhìn xung quanh.
Ánh đèn đột nhiên tối sầm, sau đó là một chùm sáng đột nhiên chiếu xuống. Một người mẫu cao gầy bước ra, cả người mang một chiếc váy đen.
Buổi trình diễn đã bắt đầu vài phút, chỗ ngồi bên cạnh Tô Lạc bị bỏ trống rốt cuộc cũng có người đến.
Mặc dù cô đoán người ngồi bên cạnh mình sẽ có địa vị rất lớn nhưng không nghĩ đến sẽ là người thiết kế chính của Y Lan – Johan Robert.
Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Johan cười: “Chiếc váy cô mặc vào đầu thu lần trước là tác phẩm đắc ý nhất của tôi.”
Tô Lạc cười: “Cảm ơn.”
Trước khi bắt đầu trình diễn thời trang thì Trần Nhiên đã chú ý đến rồi, bộ đồ trên người Tô Lạc rất đặc biệt.
Đường may và chất liệu vải rất giống nhau!
Sau đó lại nhìn xem người ngồi bên cạnh Tô Lạc, ngay cả Trần Nhiên cũng cảm thấy có chút hâm mộ vận may của Tô Lạc.
Có thể được nhà thiết kế Johan nhìn trúng thì sẽ bước gần thêm một bước với đại ngôn khu vực Trung Quốc của Y Lan hơn.
Cảnh Tô Lạc và nhà thiết kế Y Lan hăng say nói chuyện, sớm đã bị mấy nhà báo lớn chụp lại từ lâu.
Mấy tấm ảnh này rất nhanh có mặt trên mất diễn đàn lớn, bao gồm cả việc có mấy Giải Trí Đại V đăng bài.
Mà Tô Lạc có thể cùng với người của nhãn hiệu nói chuyện thân thiện như vậy, rất có thể đã nhận được đại ngôn ở khu vực này của Y Lan rồi.
Trên mạng đang rất xôn xao, đặc biệt là nhìn lại tấm ảnh quay đầu mỉm cười lộ tấm lưng trắng kia, nóng đến mức không thể khiến người khác dời mắt.
Mấy phòng làm việc của minh tinh khác, ảnh đều đã tỉ mỉ chỉnh sử Photoshop.
Là tạp chí ế ẩm nhất cả nước, cũng là tạp chí khiến nhiều nữ minh tinh ghét nhất, tạp chí《 Tân Giai 》ngay lập tức tung ra một số tấm ảnh hậu trường, lập tức đánh các nữ minh tinh đó về nguyên trạng.
Ảnh của nữ minh tinh ở phòng làm việc, làn da như búng ra sửa nhưng ảnh ở tạp chí thì lại khô và vàng, trông nhìn rất già.
Có người vừa mới sinh con xong, xem ảnh chụp người rất tinh tế. Một đôi đùi vừa trắng lại vừa dài, nhưng thật ra thân thể lại mập mạo, cẳng chân thô tráng.
Cư dân mạng sôi nổi cảm thán, kỹ thuật Photoshop này thì phải thêm một đùi gà.
Đương nhiên có rất nhiều nữ diễn viên chịu được độ nét của ống kính, mà Tô Lạc cũng là một trong số đó.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Cô sinh ra đã trắng nõn, đứng trong đám người cũng không hề chìm đi.
Fans Tô Lạc đa số đều biết cô ấy không có phòng làm việc, cũng chưa bao giờ đăng tin.
Muốn biết tin tức của cô đều phải thông qua Weibo hoặc là Giải Trí Đại V.
Mà lần này Tô Lạc ở Weibo đăng một tấm ảnh gốc, chưa qua chỉnh sửa gì nên nhận được rất nhiều thiện cảm từ người hâm mộ.
Buổi tối, ở một quán ăn khuya ven đường, Tôn Hoa Hoa còn trêu chọc cô: “Em ăn ít thôi, nếu không lần sau nam diễn viên không ôm nổi em thì sao bây giờ?”
Tô Lạc nhìn ấy một cái, biết rõ là Tôn Hoa Hoa có ý tốt: “Em còn tưởng chị muốn độc chiếm, ha ha ha, không có cửa đâu.”
Ăn xong thịt xiên, Tô Lạc mang kính râm đứng dậy, đang chuẩn bị chạy lấy người.
Có người đã nhìn chằm chằm bên này đã lâu, đột nhiên đứng dậy chạy đến phía Tô Lạc: “Chị là Tô Lạc? Em thực sự rất thích chị, chị có thể ký tên cho em không?”
Tô Lạc nhìn cậu thanh niên mang áo thun trắng trước mắt, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Tôn Hoa Hoa đi lấy bút, cậu thanh niên lại tránh chị ấy, chạy về phía Tô Lạc.
Kiên trì rèn luyện thân thể này nửa năm, cuối cùng cũng không hề uổng phí. Tô Lạc nhẹ nhàng, nhanh nhẹn tránh thoát cái ôm của cậu thanh niên….
Cậu thanh niên cảm thấy mình đã ôm được Tô Lạc, chỉ là không giống trong tưởng tượng. Cơ thể mang theo u hương, không giống cơ thể mềm mại như bông đầy nữ tính.
Là thô ráp, cứng nhắc.
Cậu thiếu niên vừa mở mắt, nhìn thấy người mình ôm lại là một….Người đàn ông.
Hơn nữa, người đó là Cố Ngôn!!!
Ngay lập tức, ba hồn của cậu đã bay mất hai.
Đôi mắt Cố Ngôn lạnh lẽo, không khí tràn đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tìm chết à?”
Một tay liền đẩy ngã cậu thanh niên xuống đất.
Cố Ngôn hình như vẫn còn chưa hết giận, lại muốn tiến lên đánh người.
Tô Lạc lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiến lên giữ chặt Cố Ngôn: “Cố Ngôn, đừng đánh nữa.”
“Em có biết cậu ta là người nào không?” Cố Ngôn bực bội, giọng nói không tránh khỏi tức giận, khiển trách: “Em còn dám để cậu ta đến đây, Tô Lạc, lá gan em cũng rất lớn.”