Editor: Doris
Nghe thấy giọng nói của Tô Lạc, Vương Tiêu Tiêu làm ra vẻ bình tĩnh mà quay đầu lại, trên mặt là nụ cười giả tạo: “Là Tô Lạc à! Tôi vừa mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, không có việc gì thì tôi đi trước nhé!”
“Chờ một chút.” Vừa nghe thấy giọng nói của Tô Lạc, Vương Tiêu Tiêu dường như không thể thở nổi.
Cô dừng lại một lúc sau đó tiếp tục nói: “Bức ảnh đó, là cô gửi cho Diêu Tuệ.”
Ngữ điệu của cô không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.
Vương Tiêu Tiêu lập tức hoảng sợ, theo bản năng hỏi: “Tại sao cô biết là tôi?”
Tô Lạc khẽ cười: “Tôi vốn dĩ chỉ mới nghi ngờ nhưng cô lại có tật giật mình, vừa rồi cô cũng thấy rồi đúng không!”
Thấy hết rồi!
Đúng vậy, từ lúc Tô Lạc bước vào nhà hàng, Vương Tiêu Tiêu chú ý từ trước rồi.
Đi cùng với cô ta là người uy danh hiển hách trong thương trường Tô tổng, Tô Hào.
Trong lúc đó, Vương Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ đến một bài viết có nhắc đến Tô Lạc.
Bài đó có một suy đoán, Tô Lạc rất cí khả năng là con ngoài giá thú của một thương gia nào đó!
Bởi vì chỉ là suy đoán lung tung, không thể lấy ra một bằng chứng nào nên chủ bài viết đó đã bị người khác chế giễu một lúc lâu.
Bây giờ nhớ lại, chủ bài viết đó chỉ đoán đúng một nửa.
Hóa ra….Hóa ra cô ta lại là con gái của Tô Hào.
Thiên kim Tô gia hàng thật giá thật.
Khó trách cả Trình Chí Hạo cũng phải “Mặt nóng, mông lạnh” nhưng nửa con mắt của Tô Lạc cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
Nói thế nào đi chăng nữ thì Trình Chí Hạo cũng là nhà đầu tư《 Bắc Nguỵ Bí Sử 》, cũng là phú nhị đại có danh xưng với thực. Người ở đoàn làm phim ai dám nhăn mặt với hắn ta?
Vương Tiêu Tiêu không phải chưa từng tò mò vì sao Tô Lạc lại có tự tin từ chối Trình Chí Hạo một cách thẳng thừng như vậy?
Mọi người đều suy đoán kim chủ sau lưng Tô Lạc nhất định rất cứng cho nên Tô Lạc mới dám làm vậy.
Hóa ra tất cả đều sai rồi.
Người ta là người so ba so gia thế, có một cuộc sống xa hoa mà người thường có có thể tưởng tượng được. Từ khi sinh ra đã có vạch xuất phát cao hơn những người như bọn họ.
Với nhan sắc và gia thế của Tô Lạc, huống hồ còn nghiêm túc đóng phim như vậy, ở giới giải trí này nếu không nổi tiếng thì chỉ sợ không còn đường.
Nhưng bây giờ, là cô ta tự lấy đá nện vào chân mình.
Sắc mặt Vương Tiêu Tiêu có chút tái đi.
Tô Lạc nhìn chằm chằm Vương Tiêu Tiêu: “Những gì cô đã nhìn thấy hôm nay, nếu dám nói cho người khác biết, dù chỉ một chữ thì kết cục của cô cũng giống như Diêu Tuệ.”
Nghe ý tứ của cô, hình là cô không muốn truy cứu, đầu Vương Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy số, gật đầu lia lịa: “Tôi thế, tuyệt tối sẽ không nói một chữ cho ai hết!”
Nhìn bóng lưng Vương Tiêu Tiêu rời đi, Tô Lạc im lặng cười.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tôn Hoa Hoa mới bước ra: “Hóa ra bức ảnh ngày hôm đó là cô ta chụp. Tô Lạc, em thật sự muốn tha cho cô ta à!”
Tô Lạc liếc chị ta một cái: “Lúc nãy em chỉ hù cô ta thôi! Vương Tiêu Tiêu này thật sự quá cảnh giác, không có nhược điểm gì ở trong tay người khác, quan hệ với với Diêu Tuệ cũng không tốt cho nên em không khẳng định là cô ta.”
Sau đó mới viết Vương Tiêu Tiêu và Trịnh Lâm Lâm là chị em họ, cô mới nghi ngờ cô ta.
Cô nếu không ra tay thì thôi nhưng một khi ra tay nhất định phải bôi đen đem người bôi nhọ mìnm.
Để tránh những rắc rối sau này.
Hôm đó, cô và Tôn Hoa Hoa đã xem đi xem lại camera giá sát rất nhiều lần.
Cuối cùng chỉn nhìn thấy một bóng người bọc kín mít, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mang thêm một chiếc khẩu trang, cúi đầu, hoàn toàn không thể thấy rõ gương mặt.
Người này rất có năng lực điều tra, xem đi xem lại mấy lần, ngoại trừ nhìn thấy được thân hình gầy ốm của một cô gái thì hoàn toàn không tìm thấy manh mối gì.
Nếu không phải Vương Tiêu Tiêu lộ vẻ e sợ khi biết được thân phận của cô, Tô Lạc mới nghi ngờ, cô cố ý giả vờ khẳng định để thử cô ta mới lộ ra dấu vết.
Vương Tiêu Tiêu có lẽ là một người thông minh, sau khi biết được thân phận của cô, sau này cũng sẽ cố kỵ.
Trong phòng.
Tôn Hoa Hoa quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Tô Lạc, đem toàn bộ thức ăn trên bàn quét sạch vào bụng.
Thanh toán xong, Tôn Hoa Hoa trở về phòng của mình, Giang Ninh ngồi ghế sô pha bên cạnh xem phim, cố ý xem bộ phim Tô Lạc đóng khi mới ra mắt《 Núi Sông 》.
Theo như sự quan sát của Tô Lạc, Giang Ninh xem bộ《 Núi Sông 》này ít nhất cũng phải mấy chục lần.
Tô Hào gửi cho cô một ánh mắt, Tô Kajc đi theo đến phòng làm việc cạnh phòng khách.
Ngồi trên chiếc sô pha, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một lát.
Tô Hào ho khan hai tiếng: “Con với Cố Ngôn có quan hệ như thế nào?”
Tô Lạc sửng sốt một lát, tại sao Tô Hào lại hỏi như vậy: “Ba nói Cố Ngôn? Anh ta là anh ta, con là con, có quan hệ gì sao?”
Nghe Lạc Lạc nói, thì ra đều là mơ tưởng của tên nhóc nhà họ Cố. Tô Hào cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ông nhìn chằm chằm Tô Lạc một lúc lâu, cẩn thận suy xét từ ngữ, nghiêm túc nói: “Ba với mẹ con rất cởi mở, nhà chúng ta không chú ý cái gì mà môn đăng hộ đôi. Con về sau có tìm bạn trai, chỉ cần xuất thân trong sạch, con người cũng có chí tiến thủ, ba mẹ của cậu ta yêu thương con như con gái ruột trong nhà thì bọn ta an tâm rồi.”
Tô Lạc ngu ngơ một chút: “Sao đột nhiên ba lại nói cái này?”