Editor: Doris
Nhìn thầy của mình ăn hết một chén cháo, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều, Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Ban ngày Tiết Phó đã nghỉ ngơi lấy lại sức, lại ăn thêm một chén cháo. Cả người ông tràn đầy năng lượng, rất có tinh thần.
Lại dặn dò thêm Tô Lạc vài câu, sau đó mới bảo cô về phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Đăng một tấm ảnh trên Weibo rồi Tô Lạc mới đi tắm. Như thường lệ, tắm xong cô lướt Weibo một lúc rồi đặt báo thức, tắt điện thoại rồi mới leo lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Lạc không phải bị tiếng chuông báo thức của mình đánh thức mà là do tiếng điện thoại ngoài phòng khách làm cho tỉnh dậy.
Xốc chăn lên, cô đi đến sô pha phòng khách, ngồi xuống. Tô Lạc cầm lấy cái tai nghe: “Alo.”
Giọng nói của Tôn Hoa Hoa rất nôn nóng: “Tô Lạc, xảy ra chuyện lớn rồi! Em mau mở cửa cho chị đi!”
Sửa lại chiếc áo ngủ trên người, Tô Lạc ngáp ngắn ngáp dài đi mở cửa: “Chuyện gì vậy chị?”
Tôn Hoa Hoa đưa điện thoại cho Tô Lạc: “Em nhìn đi, trên mạng có người đăng bài nặc danh bôi đen em. Giờ cả cư dân mạng đều mắng em.”
Trên cùng diễn đàn Hải Giác có một cái tiêu đề: “Một nữ minh tinh nào đó sử dụng quy tắc ngầm, có hình có chứng cứ, kim chủ sau lưng cũng đã lộ diện…”
Tô Lạc nhìn thoáng qua hình ảnh, nhìn rất vui vẻ.
Không phải lúc này cô đang đi thăm thầy giáo của mình ư?
Số phòng, khách sạn, cô đứng trước cửa phòng. Ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy rõ gương mặt cô, cũng như thấy dáng người mờ mờ ảo ảo đứng trong phòng.
Nhìn dáng người thì cũng có thể nhìn ra đó là một người đàn ông…
Theo sát là một tiêu đề khác: “Một nữ diễn viên bị một minh tinh họ S* chèn ép, bị cô ta cướp bạn trai phú nhị đại, cướp luôn cả vai diễn, cuối cùng lại bị đoàn phim hủy hợp đồng.”
(*) Phiên âm của Tô Lạc là Su Luo.
Phía dưới còn có một bình luận giải thích chi tiết đó là ai: Nữ minh tinh họ S thuộc dạng bình hoa, là một người ngực to não phẳng, diễn xuất cực kỳ tệ, phim đang đóng gần đây là một bộ cổ trang chính kịch.
Nghe nói hôm thử vai, chỉ cần nghênh ngang đi trước giám khảo một phòng thì đã nhận được vai diễn rồi, dễ như trở bàn tay…
Lời trong lời ngoài, đều là lời của cư dân mạng ăn dưa. Bây giờ họ đã tin là nữ minh tinh họ S dựa vào quy tắc ngầm mà nổi tiếng. Chỉ vì một vai chính mà không tiếc bất cứ thủ đoạn gì mà giựt bạn trai của người khác, bồi nhà đầu tư ngủ…
Diễn viên bị giành bạn trai phải ấm ức rời đoàn phim, vốn đã bị bệnh trầm cảm, bây giờ phải tiến hành điều trị.
Nhìn thấy Tô Lạc không có bất kỳ phản ứng nào, Tôn Hoa Hoa có chút lo lắng: “Tô Lạc, chị đã tìm người xoá cái bài viết kia rồi! Em có muốn tạm nghỉ ngơi không? Chờ chuyện trên mạng giải quyết xong thì quay về.”
Tô Lạc trả điện thoại lại cho Tôn Hoa Hoa: “Không cần, em đoán được ai là người tung tin rồi, cũng đoán được lại là đồng loã luôn rồi.”
Có thể chụp ảnh cô và thầy thì ít nhất trong đoàn phim có một gián điệp, vậy cũng có ít nhất một kẻ đồng loã.
Tô Lạc xoa xoa đầu chân mày: “Bây giờ cũng còn sớm, em đi ngủ một lát, chờ em ngủ dậy rồi nói tiếp.”
Tôn Hoa Hoa khốn đốn nhìn Tô Lạc trở về phòng ngủ, chị ta cảm thấy sức chịu đựng của Tô Lạc rất lớn, lúc này mà cũng có thể ngủ được!
Nếu mà mấy nữ minh tinh khác bị người khác bôi đen giống Tô Lạc thì bây giờ chắc chắn sẽ không ngồi yên rồi.
Chị thở dài một hơi, sau đó gọi điện thoại cho mấy nhà báo có quan hệ không tệ, nhờ bọn họ đem chuyện này ép xuống.
Còn việc giải thích sao với công chúng thì phải chờ Tô Lạc ngủ dậy mới quyết định được.
Ngủ một giấc dài, tràn đầy năng lượng.
Hai ngày trước, đoàn phim bọn họ có mang đến một chiếc máy chạy bộ. Bình thường Tô Lạc không có chuyện gì làm đều đến phòng nghỉ chạy bộ, rèn luyện thân thể.
Tôn Hoa Hoa dừng xe ở dưới lầu, Tô Lạc đã chuẩn bị xong.
“Chờ một chút, tôi đi cùng với cô.” Phía sau truyền đến giọng nói của Tiết Phó, ông vỗ vỗ bả vai Tô Lạc: “Đừng để mấy câu nói trên mạng mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi.”
Tô Lạc quay sang nhìn Tôn Hoa Hoa một cái, lại gậy đầu với Tiết Phó: “Thầy à, lần này cháu liên lụy thầy rồi.”
Tiết Phó phẩy phẩy tay: “Không quan trọng, tấm ảnh đó chụp xấu như vậy, đến tôi còn nhận không ra.”
Giọng nói của ông hình như rất vui vẻ khi thấy người khác gặp chuyện
Tô Lạc nhìn chằm chằm Tiết Phó một lúc lâu, đến mức mặt của ông cũng đỏ lên một ít, ho khan hai tiếng: “Đến đoàn phim.”
Tôn Hoa Hoa tung tăng đi đến mở cửa sau cho Tiết Phó, sau đó chột dạ nhìn Tô Lạc: “Là thầy Tiết hỏi nên chị mới nói.”
Tô Lạc biết Tôn Hoa Hoa là muốn tốt cho cô, cô cũng không trách chị ấy, cô hừ lạnh một tiếng: “Còn không mau lái xe.”
Biết Tô Lạc không so đo, Tôn Hoa Hoa nhoẻn miệng cười: “Được rồi.”
Đi đến trước cửa phòng trang điểm, vẻ mặt A Tình cứ muốn nói nhưng lại thôi. Hai người làm tóc cũng nơm nớp lo sợ mà làm tóc cô cô…
Giống như lần trước, Tô Lạc đem Diêu Tuệ và mấy đàn em của cô ta đuổi ra khỏi đoàn phim. Sự việc lần đó cũng khiến cho mọi người phải kinh hãi.
Thủ đoạn của Tô Lạc cũng chẳng chừa cho Trịnh đại thiếu một chút mặt mũi nào… Đoàn làm phim cũng không ngốc, làm sao bọn họ có thể tin là Tô Lạc giựt bạn trai của Diêu Tuệ được chứ!?
Kim chủ sau lưng cô ấy tuyệt đối phải ‘cứng’ hơn tên Trình đại thiếu kia nhiều…
Bây giờ không thể nào biết thêm nhiều điều về Tô Lạc được. Vì vậy, bây giờ ở đoàn phim ai cũng vô cùng cẩn thận, chẳng còn dám tám chuyện linh tinh nữa.
Thậm chí còn sợ nếu vị thần tiên này đánh nhau liên lụy đến người phàm này.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tôn Hoa Hoa đề nghị với Tô Lạc là bây giờ công khai thân phận của cô.
Nhưng đã bị Tô Lạc ngăn lại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ Tô Lạc, cô ấy đã từng rất kiêu ngạo, bạn bè xung quanh cô ấy chỉ là những người nịnh nọt.
Cho đến khi…Tô gia xảy ra một số chuyện, những người từng đi theo cô đều đã lộ bộ mặt thật, bộ mặt khiến người ta kinh tởm.
Cũng may là Tô gia vượt qua cơn khủng hoảng, nguyên chủ cũng nhìn thấy được bộ mặt thật của người khác.
Sau này, sự nghiệp của Tô Hào ngày càng ngày càng thành công. Những người đó lại không biết xấu hổ đeo bám, nguyên chủ cũng không cho bọn họ mặt mũi, trực tiếp đuổi khỏi Tô gia.
Cô cũng giống với nguyên chủ, cũng không muốn công khai thân phận vào lúc này.
Chuyện lần này Tô Lạc cũng không để trong lòng.
Chuyện lần này có rất nhiều lỗ thủng. Những thủy quân mà cô ta thuê cũng chẳng chuyên nghiệp chút nào, vừa nhìn đã biết đây không phải là do phòng làm việc đào tạo ra.
Mà điều cô muốn chính là moi ra kẻ đứng sau ở trên internet, sau đó lại cho cô ta một phát trí mạng.
Trang điểm kỹ càng, Tô Lạc thay đồ diễn xong xuôi thì đến tìm đạo diễn Từ Lai: “Buổi thử vai lần trước vẫn còn giữ phải không?”
Từ Lai lập tức hiểu được ý tứ của cô: “Cô muốn…đem cái này đăng lên mạng?”
Tô Lạc cầm chung trà trước mặt lên, nhấp một ngụm: “Đúng vậy, tại sao bây giờ không tận dụng nó tuyên truyền cho 《Bắc Ngụy Bí Sử》luôn? Chờ đề tài này nổi lên rồi thì lúc đó cũng không lo không có đài nào mua bản quyền.”
Ánh mắt Từ Lai sáng lên, ông đương nhiên biết Tô Lạc vô tội.
Bản thân là thiên kim tiểu thư thì cần gì phải đi tìm kim chủ?
Trên mạng còn nói nhiều câu quá mức, nói Tô Lạc xài quy tắc ngầm mới nhận được vai, còn cướp bạn trai giàu có của nữ diễn viên cùng đoàn…
Lúc đó Từ Lai cười đến mức rụng răng.
Ai mà dám chọc bà cô nhỏ này vậy!? Bình thường thì chỉ có bà cô nhỏ này không vui thì đụng người khác thôi.
Còn nữ, bạn trai của nữ diễn viên cùng đoàn cùng lắm mới chỉ là giàu có thôi!
Phải giống như tập đoàn của Tô gia và Cố gia mới gọi là giàu có thực sự.
Cái tên đó mỗi lần tới đoàn phim đều xum xoe nịnh bợ, bà cô nhỏ còn không thèm đoái hoài đến.
Đoàn phim cũng không phải là người mù, ai cũng nhìn ra là Tô Lạc lúc nào cũng tự tin, căn bản không cần nhìn sắc mặt của người khác.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
“Tôi sẽ đi làm liền, bà cô…à Tô Lạc.” Nguy hiểm thật, xém chút nữa là gọi cô ấy bằng biệt danh rồi. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tô Lạc, Từ Lai lau cái trán ướt đẫm mồ hôi: “Tôi sẽ để Lâm Phong dùng weibo của《Bắc Nguỵ Bí Sử》đăng lên.”
Còn đến mười mấy phút nữa mới bắt đầu quay, Tô Lạc mở phần bình luận của Weibo mình, đủ loại chửi rủa.
Một cái id xông thẳng vào mắt cô, là Cô Gái Hái Hoa và một số id quen mắt khác, họ vẫn luôn ở phần bình luận giúp cô cãi cọ.
ADVERTISING
“Nói xấu Lạc Lạc, đều là ghen ghét gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Ngay cả ông trùm thương giới Cố Ngôn đều phải quỳ xuống khi Lạc Lạc mặc váy đỏ đó! Anti-fan à, vẫn nên tắm rửa rồi ngủ đi!”
Ông trùm thương giới Cố Ngôn? Có liên quan đến Cố Ngôn sao?
Trong lòng Tô Lạc tràn đầy thắc mắc, cô đột nhiên nhớ đến hôm nay không phải là cuối tuần.
Mà lúc này trường học vẫn đang đi học…
Cô cúi mặt xuống, hùng hổ mà viết bình luận——
“Em lại trốn học phải không? Không phải lần trước đã đồng ý với chị là không như vậy nữa?”
Cô Gái Hái Hoa: “Lạc Lạc, chị đã bị người khác mắng như vậy, bọn em còn tâm trí để học nữa sao. Đúng rồi, tại sao chị biết bọn em là một?”
Tô Lạc: “Bọn em lúc nào cũng cùng nhau xuất hiện, rất khó để làm người khác nghĩ bọn en không phải là một. Đừng vào weibo nữa, mau trở về lớp học đi, ngoan ngoãn học tập, nghe lời chị đi!”
Cô Gái Hái Hoa: “Lạc Lạc, nghe chị đó! Chúng em vĩnh viễn tin tưởng chị!”
Quả nhiên không thấy em ấy bình luận nữa, Tô Lạc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lại ngoài ý muốn thấy Weibo của Cố Ngôn——
“Nghe nói cô muốn tìm kim chủ? @Tô Lạc.”
Bị lòng hiếu kỳ liên tục thôi thúc, Tô Lạc click mở Weibo của Cố Ngôn.
Mới phát hiện ra, thì ra hắn cũng follow mình.
Cô đương nhiên sẽ không tự mình đa tình, bởi vì nguyên tác Cố Ngôn mới là đại boss cuối cùng.
Ở trong giới, Hạ Mạt Nhi và Chu Lộ Lộ cũng đăng Weibo bảo vệ cô.