Editor: Doris
Beta: Jen
Tô Lạc nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nói với người ở phía trước: “Bác tài, số 28 đường Phục Châu.”
Hơn một tiếng sau, xe taxi dừng trước cổng một khu biệt thự. Người lái taxi là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, ông nhìn về phía Tô Lạc: “Tổng cộng 121 tệ.”
Trong lòng Tô Lạc kêu lên vài tiếng, mặt cô đỏ ửng lên, trên người hiện tại cũng không có tiền: “Bác chờ cháu xuống rồi đưa bác được không? Cháu sẽ bảo người đưa tiền đến.”
Bác tài thấy cô lớn lên xinh đẹp, ăn mặc lại hợp thời trang hơn nữa người ở khu biệt thự này không phú thì quý.
Chắc là không quỵt tiền đâu.
Tô Lạc đi đến cổng khu biệt thự, bảo vệ nơi này đều biết cô: “Chào cô Tô.”
Cô gật đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn: “Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho người trong nhà được không? Hiện tại tôi có chút việc gấp.”
“Được, cô chờ một lát.” Nói xong, anh bấm điện thoại.
Một giọng nói của người đàn ông trung niên phát ra từ chiếc điện thoại: “Có việc gì?”
Tô Lạc hé môi nhưng không phát ra âm thanh.
Người trong điện thoại tạm dừng một chút, nói: “Xin hỏi đang tìm ai?”
Tô Lạc ngập ngừng, cuối cùng cũng nói được: “Ba.”
Đã nhiều năm cô chưa nói ra từ này. Từ lúc người ba trên danh nghĩa của cô ngoại tình thì cô không bao giờ gọi từ này nữa.
Mà ông ta đem theo người thứ ba và con trai của bọn họ sống hạnh phúc,cũng chưa bao giờ nhớ rằng mình còn có một đứa con gái tên Tô Lạc.
Cũng chưa từng đến thăm cô, cô phải theo bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, sống một cuộc sống vất vả và khó khăn.
“Lạc Lạc, con không phải ở đoàn phim sao? Tại sao lại về đột ngột như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giọng của ông ấy có chút vội vã, cũng nghe ra được ông ấy rất lo lắng cho cô, trong lòng Tô Lạc đột nhiên ấm áp: “Ba có thể ra ngoài cổng đón con không? Mang một ít tiền nữa.”
Tô Lạc đứng ngây ngốc sau khi cúp điện thoại, trong đầu cô chỉ nghĩ đến câu nói của ông: “Được, con cứ đứng ở đó, đừng đi đâu cả! Ba sẽ đến đón con ngay.”
Cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, đột nhiên cảm thấy mắt và mũi hơi cay cay.
Tô Lạc thật hạnh phúc.
Cô cho rằng Tô Lạc có được những thứ này quá dễ dàng, cho nên không biết quý trọng chúng.
“Lạc Lạc!”
Tô Hào lo lắng vội vàng chạy đến, nhìn qua cô một vòng, thấy trên người không có vết thương nhưng sắc mặt lại không tốt lắm: “Không phải ở bên ngoài sao? Sao lại trở về như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Sao sắc mặt con lại kém như vậy?”
Hỏi liên tiếp mấy vấn đề, làm cô không biết phải làm sao.
Tô Lạc nhìn thấy vẻ mặt của ông, ông yêu thương Tô Lạc rất giống trong nguyên tác.
Chỉ là… Nguyên chủ đã mất rồi.
Tô Lạc định nói với ông mình không phải là con gái của ông. Nhưng hiện tại, cô không nói lên lời nào.
Bởi vì cô chưa bao giờ nhận được tình thương của một người cha nên cô ích kỷ, cô tham lam muốn nhận được sự yêu thương từ Tô Hào, muốn thay thế nguyên chủ sống tốt…
Tô Lạc, tôi có thể giúp cô sống tốt không?
Đúng lúc đó, giống như đã được sắp xếp từ trước, vừa mới yên tĩnh thì đột nhiên có một cơn gió thôi ngang qua, khiến cho lông tơ trên người giãn ra.
Cô duỗi bàn tay, từng luồng gió xuyên qua khẽ tay cô, như đang nắm lấy bàn tay cô, lập lời giao ước.
Tô Lạc đột nhiên cười, trong lòng nói: “Được, tôi hứa sẽ chăm sóc cha mẹ của cô.”
Gió đột nhiên dừng.
Trong lòng Tô Lạc chợt giật mình, giống như cô đã tận mắt thấy Tô Lạc rời đi vậy.
“Lạc Lạc?” Thấy cô đột nhiên nhíu mày, đột nhiên cười, Tô Hào lo lắng gọi cô.
Tô Lạc hoàn hồn: “Con không có việc gì nhưng mà trên người không mang theo tiền, bác tài cũng đã đợi một lúc lâu.”
Tô Hào nhìn sang, lúc này mới hiểu được tại sao lại bảo ông mang tiền đến.
Nửa đêm rời giường uống nước, lại nghe thấy tiếng điện thoại từ phòng khách. Hình như con gái xảy ra chuyện, giống như việc gì gấp lắm.
Lúc ấy ông không có suy nghĩ gì, lấy trong ngăn kéo hai xấp tiền, một sấp là mười nghìn.
Tô Hào nhìn tài xế đưa con gái mình về nhà, biết cô không có tiền lại còn chờ đợi lâu như vậy đúng thật không dễ dàng.
Ông khom lưng chào hỏi với tài xế: “Bác tài vất vả quá! Làm bác ở chỗ này đợi lâu như vậy, tôi cũng có chút ngượng, chỗ này coi như là chút thành ý của tôi.”
Nhìn hai xấp tiền giấy đỏ, đôi mắt bác tài nhìn thẳng, ông lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thời gian tôi chờ đều tính tiền, tổng cộng là một trăm năm mươi tệ.”