27.
Người tổ chức cuộc gặp kêu gọi đầu tư này chính là vị Tổng Giám đốc bí ẩn mang tên Cố Lãnh Đình.
Tôi hẹn gặp nhiều lần nhưng anh ta không đồng ý.
Cho đến khi tôi nhắc tới cô em gái Lâm Kỳ của mình, đúng hơn là nói ra ân oán giữa mình và cô ả.
Cuối cùng tôi cũng có được cuộc hẹn kéo dài 20 phút.
Quả nhiên Cố Lãnh Đình là kiểu người thường được nhắc tới trong truyền thuyết, “khí thế to lớn”, “chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ tinh anh cao quý, “quyền thế lớn đến độ chỉ cần nhích cổ tay một chút thôi là có thể bóp ch3t một người rồi”.
Người nọ hất cằm, kiêu căng nhìn tôi.
“Cô Lâm này, coi như cô dùng em gái mình để đổi lấy 20 phút gặp tôi thì tôi cũng thấy rằng giữa chúng ta chả có gì hay ho để nói cả.”
Tôi cười đáp rằng: “Tổng Giám đốc Cố, bọn họ đều nói tôi bắt nạt em gái của mình.”
Cố Lãnh Đình hơi khựng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tôi biết rõ mình chẳng làm gì cả, nhưng kỳ lạ là tất cả đàn ông xung quanh đều đứng ra bảo vệ cho Lâm Kỳ, toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ta. Tôi rất lo, Tổng Giám đốc Cố ạ, tôi lo anh cũng đang trong tình trạng như vậy.”
Rõ ràng người kia đã bắt đầu tức giận, “Cô dám suy đoán về tôi à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ khuyên anh nên chọn sự nghiệp thôi.”
Nhớ tới kết quả của Tưởng Thư Hoài và Lục Chiêu, tôi lại nói thêm một câu: “Tránh sau này ăn bờ ngủ bụi rồi hối hận.”
Người kia cười xùy, “Tại sao chọn cô chính là chọn sự nghiệp?”
Tôi hơi ngừng lại, lúc này đây tôi mới chính thức tiến vào chủ đề chính của cuộc gặp mặt lần này.
“Bởi vì Tổng Giám đốc Cố cũng hiểu em gái tôi là kiểu người như thế nào mà. Những phương án tôi gửi tới trong mấy ngày qua có xuất sắc hơn em gái của tôi không, tự anh có thể nhận ra chứ nhỉ? Lần kêu gọi đầu tư này có lẽ chỉ là trò vui mà anh tặng cho Lâm Kỳ, nhưng anh có nghĩ tới việc nếu chọn tôi thì tôi sẽ mang đến lợi ích lớn hơn cho tập đoàn của anh không? Có thể chút lợi ích này chẳng nhằm nhò gì đối với anh, nhưng nếu lợi ích bé tí ấy có thể nổ tung, gây ra phản ứng dây chuyền thì sao? Nhãn hiệu của tôi, từ ngày được lên ý tưởng thành lập cho đến khi nổi tiếng toàn cầu chỉ cần dùng bốn năm mà thôi. Anh là một thương nhân lý trí, chứ đâu phải là kẻ não tàn chỉ biết yêu? Tôi hy vọng anh có thể công bằng trong đợt kêu gọi lần này.”
Người đàn ông vẫn chăm chú nhìn tôi mà không nói lời nào.
Tôi khom người, lễ phép chào Cố Lãnh Đình.
Tôi không muốn nghe câu trả lời của anh ta, tôi chỉ cần gieo hạt giống mà mình cất công tạo ra vào trong lòng anh ta là được rồi.
…
Sau này tôi không ngừng sửa đổi phương án của mình.
Đương nhiên những lời tôi nói trong cuộc hẹn kéo dài 20 phút kia chẳng phải ngoa đâu.
Để tiện trong quá trình làm việc cũng như trao đổi với khách hàng, tôi đã học một ít về tâm lý học.
Trong đầu tôi xây dựng hình tượng của Cố Lãnh Đình, sau đó lại đoán xem anh ta thích kiểu phương án như thế nào.
Từ cách báo cáo, quần áo sẽ mặc vào ngày hôm đó cho đến từng lời nói cử chỉ đều phải thay đổi.
Tất bật đến tận năm sáu ngày, trước hôm diễn ra buổi kêu gọi đầu tư, Bùi Thần hẹn tôi đi leo núi.
Thật ra thì tôi đã mệt đến độ chẳng thể bước đi vững vàng được nữa, nhưng anh lại nói chỉ cần tôi leo tới nơi rồi thì anh sẽ cho tôi đi ngủ ngay.
Còn lí do bắt buộc phải leo tới tận nơi này là vì trên đỉnh núi có một ngôi đền rất linh.
Tôi bị anh chọc cười, “Bùi Thần, anh mê tín đến thế cơ à?”
Anh đút tay vào túi, đứng dưới mái đình.
“Ngày đó, khi biết Lâm Kỳ chính là cô bé mà anh quen khi còn nhỏ, thật ra thì anh đã động lòng.”
Tôi giật mình nhìn anh, sau đó vô thức đặt câu hỏi: “Vậy sao anh không tiến tới với cô ta?”
“Bởi vì anh không tin vào số mệnh.”
Những dải lụa đỏ ngoài sảnh lớn tung bay theo gió.
Bùi Thần đi từng bước vững vàng đến trước mặt tôi, sau đó anh đeo một tấm bùa hộ mệnh màu đỏ vào cổ áo cho tôi.
“Nhưng bây giờ, anh lại không nhịn được mà muốn quỳ xin thần linh trong đền thờ này, cầu xin họ bỏ qua cho em, cầu xin họ đứng bên cạnh em dù chỉ một lần.”
Tôi thuận thế ôm lấy anh, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt chẳng buông.
“Anh không muốn em phải khổ sở, không muốn em chịu uất ức, không muốn em cố gắng hết sức như thế mà lại thất bại lần nữa. Em biết không? Ngày đó em gọi điện thoại hỏi anh rằng chúng ta có nên tin vào số mệnh hay không, anh đã đau lòng chết đi được.”
Tôi nhìn cây ngô đồng trong sân, sau đó ngước lên vuốt mái tóc đen mềm mại của anh.
“Em sẽ không thua đâu. Bùi Thần, em nói rồi. Em sẽ không thua đâu.”