23.
Năm thứ năm từ khi rời khỏi cố hương, cuối cùng công ty của chúng tôi đã đi vào quỹ đạo.
Tác phẩm thiết kế của tôi đã đạt được một giải thưởng vô cùng giá trị ở nước ngoài.
Rốt cuộc số mệnh cũng đứng về phía tôi rồi.
Tôi đứng trên bờ biển lắng nghe tiếng sóng và đón chào những tia nắng đầu tiên trong ngày dần ló dạng.
Tôi không tìm được Bùi Thần.
Đã rất lâu rồi anh chưa liên lạc với tôi, suốt một năm trời tôi chẳng có tin tức từ anh.
Nhiếp ảnh gia chiến trường là vậy, có thể ngày hôm trước vẫn đang cười nói vui vẻ, nhưng sang hôm sau thì vĩnh viễn bỏ mạng ở nơi chiến trường khắc nghiệt.
Làm sao cũng không thể liên lạc được với Bùi Thần, rất lâu rồi tôi mới lại cảm thấy lo lắng đến vậy.
Rốt cuộc tôi để ý đến Bùi Thần từ khi nào nhỉ?
Là khi anh kiên trì gửi thư cho tôi.
Là khi thỉnh thoảng anh mượn điện thoại quân dụng nói với tôi đôi câu trong làn mưa đạn.
Là khi lúc nào anh cũng nghĩ đến việc gửi đống hình mình đã chụp được cho tôi.
Anh nói: “Lâm Hà, nếu như một ngày nào đó tôi không còn nữa, em hãy sắp xếp những tấm hình này và đăng nó lên giúp tôi nhé.”
…
Đến khi lấy lại tinh thần thì tôi đã dùng tất cả các mối quan hệ để điều tra thông tin về anh. Tôi cũng xem đi xem lại những lá thư anh viết cho tôi.
Nhưng mà thời gian Bùi Thần biến mất quá dài, có phải những người ở cạnh anh ấy cũng thay đổi rồi không?
Tuy Bùi Thần biến mất nhưng vận khí của tôi lại may mắn hơn nhiều.
Công ty càng lúc càng lớn, địa vị của tôi cũng dần tăng cao, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang kéo tôi lên vậy.
Đáng nhẽ đấy là niềm vui sướng mà tôi hằng mong đợi, nhưng chẳng hiểu sao nỗi mất mác cứ bao trùm lấy tôi.
Đêm 30, tôi lững thững đi dọc trên con phố ở Luân Đôn.
Thật ra mấy năm nay người Anh cũng rất hứng thú với Tết Trung Quốc, thậm chí có đường phố còn treo cả đèn lồ ng đỏ.
Thế nhưng những ngày lễ đoàn viên ấm áp thế này lại chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi cả.
Tôi cúi đầu đi mãi, cho đến khi trước mặt xuất hiện một đôi ủng da.
Chẳng biết vì sao vào giây phút đó, cảm giác uất hận, khó chịu và tủi thân vẫn luôn chất chứa trong tôi chợt bộc phát.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sau đó tôi vừa đẩy anh vừa hét lên: “Anh đi đâu vậy? Hả? Em hỏi anh đã đi đâu? Sao anh không nói với em tiếng nào? Gửi tin nhắn hay viết vài bức thư khó đến vậy sao? Anh có biết không, em cứ ngỡ, cứ ngỡ là anh đã…”
Những lời còn lại tôi chẳng nói ra được, bởi vì tôi bị người kia ôm vào trong lòng.
Đã bao lâu rồi tôi chưa ôm người khác nhỉ?
Thế cho nên tôi đưa tay ra, nhiệt độ ấm áp trên người anh khiến tôi cứ ngỡ như là mơ.
“Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn.
“Lúc tới đưa tin ở chiến khu Syria, bọn anh bị quân đội địa phương giam giữ.”
Anh đặt cằm lên vai tôi, vừa xoa đầu tôi vừa nói: “Bọn anh bị quân phiệt nhốt chín tháng. Đến bây giờ anh vẫn còn thấy sợ, Lâm Hà. Mấy tên sĩ quan đó giết người ngay trước mắt bọn anh, anh không sợ chết, anh chỉ sợ… chỉ sợ không còn gặp được em nữa.”
Đột nhiên trên không trung xuất hiện những chùm pháo hoa rực rỡ.
Những câu nói đầy oán giận của tôi bị trôi ngược trở lại.
Tôi nắm chặt lấy áo khoác của anh.
Tôi chỉ không biết… mình còn có thể giữ lại được những gì…