19.
Ngày hôm ấy tôi đã làm gì nhỉ?
Tôi xoay người rời đi, bởi vì tôi có thể tưởng tượng ra được khung cảnh phía sau cuộc hội ngộ đó.
Hai người quen biết nhau, Bùi Thần phát hiện ánh sáng cứu vớt cuộc đời mình lại chính là em gái của tôi, sau đó anh ta sẽ hoàn toàn đứng về phía cô ả.
Anh ta sẽ giễu cợt tôi, sẽ trách móc tôi, sẽ nói: Lâm Hà, hóa ra cô là kẻ chỉ biết bịa đặt bêu xấu em gái mình.
Tôi đã quá quen thuộc với câu thoại này rồi.
Lần này tôi có suy tính trước nên đã xóa tất cả phương thức liên lạc của người kia.
Sau này ngộ nhỡ anh ta muốn cắt đứt thì tôi đã chiếm thế thượng phong rồi.
…
Tôi vẫn không thể dừng lại.
Rõ ràng tôi đã nói là tôi muốn sống thật tốt, tôi muốn để mọi người thấy dáng vẻ xinh đẹp tỏa ánh hào quang của mình.
Sao tôi có thể ngã gục ở đây được chứ?
Tôi đã chủ động làm hòa với ba tôi.
Bây giờ căn cơ của tôi còn quá yếu nên tôi chẳng có năng lực chống lại ông ta.
Vì thế tôi đánh cuộc với cha mình, tôi và Lâm Kỳ sẽ cùng tham dự một hạng mục của công ty.
Nếu tôi thắng thì ông ta sẽ cho tôi giữ vai trò chủ đạo trong việc quyết định sách lược của công ty.
Còn nếu tôi thua thì không cần trợ giúp cô em gái kia nữa mà cút thẳng ra khỏi nhà.
Ông ta nói, ông ta chẳng nhận tôi làm con gái nữa.
Thật ra tới nước này rồi thì tôi cũng hiểu vị trí của mình trong lòng ông ta.
Nhưng điều ông ta giấu tôi rốt cuộc là gì nhỉ?
Song tôi cũng chỉ mỉm cười tiếp nhận hạng mục này.
Gần tốt nghiệp rồi, đã đến lúc tôi phải suy tính đến việc vào công ty.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận một hạng mục lớn đến vậy, nhờ kinh nghiệm mà mình đã tích lũy được từ trước, tôi ra tay khá nhanh.
Tôi ngồi lì trong công ty để xem xét phương án đến tận khuya, mãi cho tới khi đèn trong tòa nhà đã tắt ngúm mà tôi vẫn chưa chịu rời đi.
Còn em gái tôi thì sao?
Cô ả vẫn còn rất mơ màng lúc nhận được nội dung của cuộc thi đấu này, cô ả nói: Chị à, em không muốn cạnh tranh với chị đâu.
Nhưng tôi chẳng dám lơ là, buông lỏng cảnh giác với cô ả.
Lần này công ty chúng tôi kêu gọi đầu tư là của tập đoàn Bùi Hâm, nghe họ Bùi là biết đấy là công ty con của nhà Bùi Thần rồi.
Nói cách khác, Bùi Thần có ảnh hưởng rất lớn đối với kết quả của đợt kêu gọi đầu tư này.
Nhưng lúc này đây, tên của người đó đã yên vị trong danh sách đen của tôi rồi.
…
Lại một lần nữa tôi soạn dự án đến tận đêm khuya.
Tôi day trán, cứ trăn trở chẳng biết lúc nào thì thành công, trong công ty đều kháo nhau rằng tôi là “đại tiểu thư” ngang ngược càn rỡ. Cho nên cấp dưới chẳng muốn phối hợp cùng tôi, ngược lại còn oán trách sao không phân họ đến chỗ Lâm Kỳ.
Tôi gõ lên lọ mực, đánh vỡ bầu không khí cô tịch giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Tôi cảm thấy sự vô lực và mất mác cứ ùa tới từng cơn.
Tại sao? Tại sao cho dù tôi có cố gắng thế nào thì lớp hàng rào vô hình kia vẫn không bị phá vỡ?
Tại sao người luôn phải nỗ lực đến bể đầu chảy máu luôn là tôi chứ?
Trên đời thật sự có số mệnh sao?
Tôi tắt máy tính rồi đi xuống tầng dưới, đột nhiên một chiếc Phaeton màu đen dừng lại trước cửa công ty.
Tôi trông thấy Bùi Thần chậm rãi bước xuống xe, hôm nay người nọ mặc một bộ vest đen, mấy chiếc khuyên tai đã được lấy xuống. Anh ta cứ im lặng đứng đó nhìn tôi.
…
Tôi muốn đi vòng qua Bùi Thần, nào ngờ anh ta lại tiến tới nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi cười xùy, thản nhiên nhìn người nọ: “Anh muốn nói gì với tôi? Bảo tôi đừng làm tổn thương em gái của tôi nữa hả? Bảo tôi chủ động từ bỏ cuộc thi đấu này? Hay là bảo tôi xin lỗi cô em gái đáng yêu lương thiện, chẳng có chút tâm cơ kia?”
Trong cơn gió se lạnh, tôi thấy Bùi Thần thở dài.
Anh ta vươn tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối tung của tôi, sau đó cúi xuống cười nói: “Bảo em nghỉ ngơi sớm một chút, không được thức khuya nữa.”
“…”
Tôi sững sờ.
Bùi Thần đúng là bị thần kinh.
Thần kinh đến mức chẳng thèm cô em gái đáng yêu của tôi.
Tôi và Bùi Thần cùng tựa vào xe, anh ta cúi đầu nghịch ly cafe trong tay.
“Lâm Hà, đợt cạnh tranh lần này được sắp đặt riêng cho em gái của em đấy. Mặc dù hạng mục đó kêu gọi bên tôi đầu tư, nhưng đối tác lại là tập đoàn họ Tưởng và họ Lục.”
Tưởng Thư Hoài và Lục Chiêu.
“Em gái của em hoàn toàn có thể dựa vào hai người đàn ông đó để giành được chiến thắng. Trận đấu này, em đã thua ngay từ đầu rồi.”
“…”
Khó trách vì sao ba tôi chẳng lo tôi sẽ cướp mất vị trí của em gái.
Chẳng trách em gái tôi vẫn bận rộn dây dưa với Tưởng Thư Hoài và Lục Chiêu.
Cứ như thiên thời địa lợi nhân hòa đều tập trung vào cô ả, và vận khí của tôi cũng bị cô ả rút đi sạch sẽ.
Tối nay không có trăng, tôi nghe Bùi Thần nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi đến đây để giúp em. Có lẽ bên Lâm Kỳ thấy không còn gì sơ sót nữa nên đã nộp bản kế hoạch rồi. Tôi… lén lấy cho em nhé?”
Những điều còn lại, không cần nói cũng biết.
Nếu như trộm được bản kế hoạch này rồi thì tôi có thể công bố kế hoạch ra trước thời gian cạnh tranh.
Đến lúc đó, Lâm Kỳ không thể nào chứng minh được vì sao bản kế hoạch của chúng tôi lại giống nhau.
Hình như đây là biện pháp duy nhất để giành chiến thắng thì phải.
Tôi nhìn chằm chằm vào người con trai đang đứng bên cạnh mình.
“Vì sao anh lại giúp tôi? Anh đã đeo dây chuyền mà cô ta tặng lâu đến thế cơ mà?
“…”
Bùi Thần ngẩn người, sau đó bật cười.
“À, cái đó ấy à? Thật ra thì ngày tháng sống trong viện mồ côi khổ sở lắm. Bây giờ chỉ cần thấy mặt cô ta là tôi sẽ nhớ đến chuyện cũ, nên tôi càng ghét cô ta hơn.”
“…”
Quả nhiên là Bùi Thần có bệnh mà.
Tôi không trả lời anh, đột nhiên có hai con bươm bướm từ đâu bay tới lượn lờ quanh chúng tôi một vòng rồi lại vỗ cánh bay đi mất.
Tôi nghe Bùi Thần chậm rãi kể: “Tôi được ba tôi đón về từ viện mồ côi. Sau khi sinh tôi ra, mẹ tôi đã đặt tôi trước cửa viện. Sau này ba tôi tìm được, xác định chúng tôi có quan hệ ruột thịt. Tôi là đứa con duy nhất nên ông ta luôn hi vọng tôi có thể ngồi vào vị trí của ông ta, nhưng tôi không muốn làm Tổng Giám đốc cao cao tại thượng đó.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
Tôi ngước lên hỏi anh.
Trong đêm tối, lần đầu tiên trong mắt Bùi Thần ánh lên tia sáng.
“Tôi muốn…”
Anh dừng lại, sau đó cười với tôi.
“Bỏ đi, Lâm Hà. Nếu như có một ngày tôi thật sự làm được công việc mà mình mơ ước thì tôi sẽ nói cho em biết, được không?”