11.
Cảnh tượng thế này quen thuộc quá, hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
Tôi nhìn Lâm Kỳ kéo tay áo của Tưởng Thư Hoài với dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tôi lại nhìn Lục Chiêu đang chắn trước người cô ả.
Tôi cười với bọn họ, dù rằng đôi hàng mi của tôi đang không ngừng run rẩy.
“Vậy à? Nếu các người cho rằng tôi làm thì cứ báo cảnh sát đi. Để cảnh sát xử lý vụ này, được chưa?”
Tôi đi lướt qua bọn họ.
Đột nhiên Tưởng Thư Hoài bắt lấy cổ tay tôi và nói: “Xin lỗi em gái cô đi.”
Lục Chiêu chắn đường tôi, còn khuyên nhủ: “Lâm Hà, tôi không muốn chị trở nên ác độc như thế.”
Tôi chẳng làm gì sai cả, sao tất cả mọi người đều mắng chửi tôi vậy?
Tôi quay sang nhìn Lâm Kỳ, hai mắt cô ả đỏ ửng, thật ra cô ả biết rõ người gây ra những vết thương ấy chẳng phải là tôi.
Nhưng cô ả lại câm như hến.
Tôi rút tay về, đẩy hai người đàn ông trước mặt sang hai bên. “Ngại quá, tôi đang bận lắm. Tôi còn phải thi nữa, tôi muốn đạt giải Nhất nên chẳng muốn phí thời gian với các người đâu.”
“Đã đến lúc này rồi mà chị còn có tâm trạng tham gia cuộc thi sao?”
Lục Chiêu đứng sau lưng tôi hét lên, nhưng tôi chả quan tâm.
Tôi đi một mạch ra sân khấu.
Cho dù tôi chẳng còn gì trong tay thì tôi vẫn sẽ tiến về phía trước.