Nữ Phụ Quay Đầu! - Phan Truc Ly

Chương 1




Phan An mơ hồ nghe tiếng ai đang gọi, mày liễu nhíu chặc cô từ từ mở mắt, gương mặt một bà cô xa lạ nước mắt dàn dụa nắm tay cô vừa gọi tên vừa khóc, thấy cô vừa tỉnh bà lại càng khóc to hơn. Phan An, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một người nữa từ bên ngoài chạy vào, lại vẫn là nhào đến nắm tay cô rồi ôm, rồi khóc lóc.... Phan An lúc này gần như bị hai cái người phụ nữ này làm cho đầu óc bấn loạn, cô cố hết sức có thể để mà rút hai cái tay ra khỏi ma chảo của họ rồi mới chầm chậm mở lời, nhưng lời chưa nói ra đã bị cô gái đứng cạnh cướp mất:

- Phan An ơi là Phan An, cô có điên hay không vậy hả? Dám thách thức Tuấn Kiệt cả gan dám dùng thuốc lắc ở vũ trường của hắn, nếu không nhờ Pus thì giờ cô đã là cái xác không hồn rồi!

Người phụ nữ đứng bên này lại bồi thêm:
- Cô An ơi, lúc lão gia và phu nhân qua đời đã bảo tôi chăm sóc cho cô, nếu lỡ cô có chuyện gì bà già này chắc cũng phải đi theo cô! huuu...huuu..

Cô gái kia lại tiếp tục bài diễn thuyết lúc nãy:

- Dú Tam, dú đừng lo có cháu ở đây với cô ấy rồi, dú về lấy thêm ít đồ rồi tranh thủ nghĩ ngơi một chút đi! Chiều tối dú đến cũng được!

Nhìn bóng lưng người phụ nữ đi khuất, cô cũng thấy buồn buồn, từ lúc ba mẹ cô mất đến nay cũng 7 năm rồi chưa có ai quan tâm đến cô nhiều như vậy kể cả người chồng đã li hôn của cô cũng thế! Nhưng khoan, hai người này là ai họ nói cái gì mà dú Tam, Tuấn Kiệt.... tên này cô nghe quen lắm ở đâu đó trong đầu cô đang lục tìm, thấy Phan An ngồi nhìn vô định, cô bạn đứng cạnh vỗ vai cô gọi lớn:

- An, nghĩ cái gì ạ! Lần sau bà mà còn làm trò khùng điên này nữa thì đừng nhìn mặt con Nhi này nữa!
Đùng một cái, trong đầu cô như nở hoa! Cái gì vậy trời, như nghĩ đến một điều gì đó cô xốc chăn bước xuống giường đi thẳng vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương, cô như không tin vào mắt mình, gương mặt một cô gái xa lạ đang hiện hữu trong gương, cái quái gì đang diễn ra! Phan An ôm đầu ngồi sụp xuống nền gạch lạnh lẽo, bên ngoài là tiếng đập cửa dồn dập của cô gái lúc nãy:

- Phan An, cậu ổn không? Có cần mình gọi bác sĩ đến không? Trả lời tôi đi! An...

Cánh cửa bật mở, Phan An bước chầm chậm đến giường rồi trèo lên đắp chân, cô chỉ thì thầm một câu đủ để cô bạn ấy nghe:

- Tôi ổn, tôi muốn ngủ!

Nhìn con bạn của thân xác này lặng lẽ ra ngoài cô bất giác thấy chua xót! Số cô cũng đủ thảm rồi, giờ lại xuyên ngay vào cuốn tiểu thuyết mình đang viết vào đoạn kết, xuyên vào nữ chính hay quần chúng cũng được lại xuyên ngay con nữ phụ ác nhất tiểu thuyết! Đúng rồi, lúc viết tiểu này cô không biết đặt tên nữ phụ độc ác này tên gì nên lấy đại tên cô luôn, giờ xuyên vào ngay cô ta luôn! Nghĩ lại những kiệt tác cô tạo cho nhân vật này cô chợt thấy rùng mình, ôi mẹ ơi! Ác kinh khủng, bởi vậy nam chính cũng là ông chồng trên danh nghĩa làm sao mà yêu nổi!

Phan An chỉ biết thở dài, mình đúng là tác giả xuất sắc thật mà, tạo ra cái cô Phan An này ai đọc cũng ghét, ngoại hình cũng chỉ gọi là xinh thôi chứ không đẹp bằng nữ chính, nhưng thủ đoạn thì vô biên! Dựa vào cái uy là thiếu phu nhân của Hàn Tuấn Kiệt mà diễu võ dương oai. Lần này nhập viện là do dùng thuốc lắc quá liều ở vũ trường của Tuấn Kiệt! Nghĩ đến đây thôi cô cũng đã tê rần da đầu. Mẹ ơi! giờ phải tránh hắn càng xa càng tốt, nếu không cuộc sống sau này sẽ khó mà sống đến hết truyện.