Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
"Làm sao vậy? Có chuyện gì?" Người hướng dẫn nghe được tin thì vội vàng chạy đến ký túc xá nữ, vừa vào cửa đã thấy ba người đang giằng co, Nghiêm Vi lấy một chọi hai, còn Ôn Nhược Liên thì đang xin lỗi Nghiêm Vi.
Người hướng dẫn vừa đến đã kéo Ôn Nhược Liên và Nghiêm Vi ra, hơi trách móc nhìn về phía Nghiêm Vi, Nghiêm Vi không ưng kiểu này cho lắm: "Thầy hướng dẫn, vẻ mặt này của thầy là có ý gì, cực kỳ lo lắng chạy tới đây, như thế nào, sợ em la lối khóc lóc trước mặt mọi người à?"
"Tính tình của Nghiêm Vi em không tốt, nhưng em không phải là người không nói lý lẽ, nếu thầy hướng dẫn đã đến, vậy thì mời thầy làm chứng giùm, em nhớ rõ, giường ngủ này là của em."
"Bây giờ có người tu hú chiếm tổ, còn vứt đồ của em lung tung." Nghiêm Vi vừa nhấc chân, liền đá đống rác rến kia ở dưới gầm giường ra ngoài, sách vở vốn mới tinh giờ nhăn dúm dó, phía trên toàn là dấu chân.
"Tôi nhớ rõ trong phòng ký túc này ngoài sách vở của tôi ra, còn có một loạt đồ trang điểm và mặt nạ dưỡng da linh tinh." Nghiêm Vi mở tủ ra, bên trong là đồ đạc được xếp chỉnh tề, Nghiêm Vi rút ra một cây son môi, cây son vốn mới tinh chỉ còn lại có một nửa, còn có phấn đánh, kem nền, kem che khuyết điểm vân vân.
"Làm sao, chủ nhân không ở đây, các người muốn dùng thì cứ dùng sao?" Nghiêm Vi nện một loạt đồ trang điểm cùng mặt nạ xuống đất: "Mấy thứ này cũng không quá xa xỉ lắm đâu, chỉ có bốn năm vạn[1] mà thôi."
[1] 5 vạn tệ = 170 triệu VNĐ
Nghe được bốn năm vạn, Ôn Nhược Liên mặt trắng bệch lui về phía sau.
Thấy Ôn Nhược Liên như vậy, Tô Hà không nhìn nổi nữa: "Nghiêm Vi, cô làm gì mà la lối khóc lóc ở đây, cô có bao giờ đến ký túc xá đâu, Nhược Liên không có giường ngủ, ngủ ở đây thì làm sao? Cô chiếm hầm cầu không ị phân mà còn nói lý."
"Hơn nữa, cô chính là thiên kim hào môn, bốn năm vạn đối với cô như con bò rụng lông như cây mẹ rụng lá mà thôi, cô làm gì mà nhỏ mọn như vậy, hùng hổ dọa người."
"Cầm mà không nói thì tức là trộm, đã lấy đồ của người khác mà còn đòi lý sự sao, như thế nào, tôi giàu nên tôi đáng bị xui xẻo, phải lấy tiền ra cung phụng cho các người đúng không, đâu ra cái lý luận này vậy, cho dù tôi có tiền thì cũng là do ba mẹ tôi vất vả kiếm được, lại nói đến cái giường này, tôi có đóng phí đàng hoàng, là của tôi, cho dù tôi không về ngủ thì vẫn là của tôi, muốn ở cũng được, trả tiền thuê ký túc và tiền đồ trang điểm đây cho tôi."
"Lúc mua toàn là đồ mới nguyên tem chưa bóc, bây giờ thì sao, chỉ còn cạn đáy mà thôi, làm sao, Nghiêm Vi tôi dễ chơi lắm à?" Nghiêm Vi ôm tay, kéo xa khoảng cách với Ôn Nhược Liên và Tô Hà.