Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 97: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 42 Sửa Chương




Xung quanh, những người trong giới tu hành bắt đầu do dự, trố mắt nhìn nhau, sau đó mới cùng lên tiếng phụ họa.

Ai cũng có thể nhìn ra, kiểu cơ hội để tề tụ đông một chỗ như thế này trong giới tu hành là rất hiếm, mà ma khí của tà ma này lại quá cường thịnh, nếu hôm nay không hạ được hắn, vậy ngày sau lại càng không có cơ hội.

Thực lực của tà ma này thực sự quá mạnh, bọn họ cũng hơi kiêng kỵ, nhưng họ cũng biết, thân là người trong giới tu hành thì muốn tránh cũng không tránh được, hôm nay không giao chiến, không chừng ngày nào đó bị bỏ lại một mình cũng sẽ bị tà ma này đánh bại từng người một.

Kiếm Tiên, Hư Thần Tử và những người khác nhìn xung quanh, ông ta nhìn vào mắt Chu Tuyết Kiến rồi gật đầu, ngay sau đó, Chu Tuyết Kiến cao giọng hét vào bên trong sơn động.
"Ma tu ở bên trong nghe đây, bất kể ngươi là ai hay có mục đích gì, chớ có tổn thương sư tôn sư nương của ta, nếu không, núi Lăng Tiêu nhất định sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro!"

Tô Noãn nghe thấy giọng Chu Tuyết Kiến thì nhếch môi cười nhạt.

Cũng ra dáng lắm.

Bạch Ấn bế nàng đặt xuống đất, dịu dàng bảo: "Nàng ở yên đây, ta ra ngoài đó."

Biết rõ đi ra thì chỉ có một con đường chết, nhưng trong giọng nói của chàng vẫn cứ thong dong, bình tĩnh.

Chàng thấy tiểu hồ ly nhìn chàng thật sâu, như muốn nhớ kỹ hình bóng của chàng, trong lòng Bạch Ấn dâng lên nhu tình.

Chung quy, nàng không phải là không có chút tình cảm nào với chàng, vậy là đủ rồi.

Ngay sau đó, chàng xoay người bước thẳng ra ngoài. Chàng muốn giam cầm nàng để nàng không thể đi ra bên ngoài. Nhưng chàng đã bị viên diệt linh đan đánh tan toàn bộ tu vi, ngoại trừ một thân ma khí thì không còn gì cả. Một khi ma khí bị khơi dậy, vậy thì tất cả không thể do chàng quyết định nữa.
Cho nên, chàng không thể, chàng chỉ có thể khẩn cầu nàng ở lại đây, đừng ra ngoài, cũng đừng nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của chàng.

Bên ngoài, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm sơn động đầy phòng bị, sau đó, họ nhìn thấy một người mặc bạch y từ từ bước ra, xuất trần như tiên, nhưng trên người lại cuộn trào ma khí cường đại.

"Sư đệ!" Hư Thần Tử hét lên: "Sao lại là đệ, đệ..."

Diễn trò là thật, nhưng khϊếp sợ cũng là thật.

Ông ta biết Bạch Ấn nhập ma, nhưng không nghĩ đến, lúc chàng tu tiên thì là tôn thượng mạnh nhất, sau khi nhập ma, lại cũng là tà ma cường đại nhất.

Thần sắc Bạch Ấn lạnh nhạt: "Nếu không, sư huynh nghĩ là ai."

Tân khách bốn phía bao gồm cả đám đệ tử núi Lăng Tiêu đều sợ ngây người. Các đệ tử núi Lăng Tiêu đã từng nhìn thấy hình ảnh bạch y của Bạch Ấn nhuốm đen, chẳng qua sau đó họ lựa chọn quên đi mà thôi. Bây giờ gặp lại tình huống này, họ không còn cách nào lừa dối bản thân nữa.
Những ngày này, vị đạo tôn đã dẫn theo núi Lăng Tiêu san bằng hẻm núi yêu thú, tấn công Ma giáo, áp chế Yêu tộc, vị tôn thượng mà bọn họ hết sức tự hào, vậy mà, là ma tu!

Tất cả những tân khách đến tham dự hôn lễ thì đều đang trong trạng thái bàng hoàng, ngơ ngác.

Cứ tưởng rằng đạo tôn hành động bừa bãi, không chịu trói buộc, hóa ra, là bởi vì đã nhập ma ư?

Chu Tuyết Kiến cầm kiếm đứng một bên, nàng ta nhìn nam tử trước mắt mặc bạch y, tóc trắng như tuyết, không còn tiên khí của ngày xưa, sâu trong đáy mắt nàng ta thoáng qua một tia thống khổ, sau đó quay lại vẻ mặt lạnh như băng, nhỏ giọng nói với Lăng Việt đang đứng ở bên cạnh mình.

"Một lát nữa nếu động thủ, huynh phải chú ý an toàn, không được hạ thủ lưu tình, bây giờ hắn ta chỉ là ma tu, không phải là sư tôn của chúng ta nữa!"
Ánh mắt Lăng Việt chứa đầy vẻ bất lực, kiên định gật đầu.

Cho dù là ai, phải ra tay với tiền bối mình từng kính trọng nhất, chắc hẳn tâm tình cũng sẽ không quá dễ chịu.

Rốt cuộc Hư Thần Tử cũng đứng ra, ông ta nhìn Bạch Ấn trầm giọng nói: "Sư đệ, vì núi Lăng Tiêu, nể mặt cùng là đồng môn, đệ… vũ hóa(*) đi thôi."

(*) Chết, tự sát.

Hư Thần Tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Ấn.

Không ai cho rằng Bạch Ấn sẽ bó tay chịu trói, chỉ nhìn một thân ma khí cường thịnh của chàng là có thể biết, nếu chàng mạnh mẽ phản kháng vậy nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Hư Thần Tử cũng không cho là vậy, ông ta hiểu người sư đệ này của mình, tuy lạnh nhạt, nhưng cũng không phải vô tình, đến nay chàng đã nhập ma, nhưng vẫn không hề động tới ma khí, chỉ cần không vận động ma khí, vậy nói rõ, chàng vẫn còn lý trí.
Với cách làm người của chàng, nhất định sẽ tình nguyện vũ hóa cũng không muốn liên lụy đến tính mạng vô tội.

Quả nhiên, dưới sự chú ý của đám đông, Bạch Ấn không hề do dự gật đầu, bình thản giống như không phải đang bàn luận chuyện sinh tử của mình.

"Đệ đồng ý với huynh, chỉ là, đệ có một điều kiện."

Chu Tuyết Kiến chấn động, nàng ta nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy giọng nói Bạch Ấn trở nên dịu dàng: "Ta sẽ vũ hóa, các ngươi hãy để thê tử của ta rời đi, hơn nữa phải bảo đảm sau này tuyệt đối không được tìm nàng gây phiền phức."

Bạch Ấn chậm rãi nói tiếp: "Nàng chỉ là một linh hồ, không nhập ma, sẽ không tạo thành bất kỳ uy hϊếp gì với các ngươi... Ta chỉ có một điều kiện này thôi!"

Hư Thần Tử sửng sốt.