Yêu tộc bị bao vây, lão Yêu vương và Yêu hậu sốt ruột đi qua đi lại.
Rõ ràng Yêu tộc vẫn luôn sống an phận ở địa phận của mình, chưa từng xâm lấn địa bàn của giới Tu Tiên, tại sao sát thần lại đặt tầm mắt của hắn nhắm vào Yêu tộc chứ?
Khi nghe thấy thị vệ canh giữ thuật lại lời của Bạch Ấn bảo họ thả người ra, lão Yêu hậu càng cảm thấy khó hiểu.
“Người nào? Yêu tộc làm gì giữ ai có khả năng bị bán thần đó theo dõi... Không lẽ bán thần biết được Yêu tộc ta có nhiều giai nhân tuyệt sắc nên muốn...”
Lão Yêu Hậu chỉ nghĩ ra được khả năng này, vội vàng giương giọng sai bảo: “Người đâu, nhanh chọn ra mười mỹ nữ tuyệt sắc nhất Yêu tộc ta dâng cho Đạo Tôn xem.”
Con trai bà đang giằng co với Bạch Ấn ở bên ngoài... Bà biết con trai của mình không phải kẻ bất tài, nhưng người ở ngoài đó không phải chỉ là một con yêu thú tầm thường bên trong hẻm núi yêu, mà là bán thần Bạch Ấn.
Là người có năng lực một mình dẹp yên đám yêu thú dưới hẻm núi yêu, là bán thần có thể đánh chúng Ma tu không ngẩng nổi mặt.
Chỉ cần có thể làm chàng vừa lòng là có thể đảm bảo sự an toàn cho con trai mình, nên đừng nói là mỹ nữ, dù Bạch Ấn muốn bất cứ thứ gì từ Yêu tộc, bà cũng bằng lòng.
Đánh không lại thì nhận thua, quy luật xưa nay vẫn vậy.
Nếu Tô Noãn biết được suy tính đưa mỹ nhân tới trước mặt Bạch Ấn của Yêu hậu, rồi lại tưởng tượng ra vẻ mặt của chàng lúc ấy, nàng nhất định sẽ cười thành tiếng cho xem.
Sau khi nghe thấy tiểu nha hoàn thân cận bẩm báo rằng Tô Noãn có chuyện quan trọng muốn nói với Yêu hậu, bà hơi mất kiên nhẫn: “Lúc này nàng ta còn muốn gì nữa?”
Tiểu nha hoàn hơi lo sợ đáp: “Nàng ta nói nếu Yêu hậu muốn Yêu tộc tránh được tai họa lần này thì nhất định phải gặp nàng ta.”
Lão Yêu hậu giật mình, đôi lông mày hơi chau lại.
Nếu không phải nhìn ra con hồ ly này được con trai bà đặt trong tim, thì với dung mạo đó, người đầu tiên bà dâng ra cho bán thần Bạch Ấn chính là nàng.
Nhưng bà hiểu đứa con trai tính tình trầm ổn của mình, nhìn nó có vẻ trầm mặc u tối nhưng lòng đã sớm có một vị trí cho con hồ ly trông vô cùng chướng mắt đó, nếu không phải thì sao một Thanh Li vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo từ bé có thể lỗ mãng chơi đùa với nàng ta như vậy.
Thế nên bà không hề có ý gây khó dễ.
Nhưng ngày hôm nay con hồ ly không có gì ngoài khuôn mặt đó dám tuyên bố dõng dạc như vậy.
Bà khinh thường trong lòng, nhưng dù gì bà cũng là Yêu hậu, thời điểm này rất cần sự cẩn trọng, không hiểu sao con hồ ly tinh đó lại bị Thanh Li cấm cửa, bà đứng dậy đi tới cung của Thanh Li.
Lạnh lùng nhìn con hồ ly trước mắt bằng nửa con mắt.
“Ngươi tìm bản Yêu hậu có chuyện gì?”
Tô Noãn không để ý tới thái độ của Yêu hậu, chỉ cười khẽ: “Phiền Yêu hậu sai người đưa ta tới biên giới của Yêu tộc, nếu không ta sợ Thanh Li sẽ bị thương...”
“Ngươi? Chỉ bằng ngươi...” Yêu hậu đang định cười nhạo tiểu hồ ly, nhưng lại nhớ tới yêu cầu giao người của Bạch Ấn, rồi nghĩ tới việc con trai mình nhốt con hồ ly này trong cung, mặt bà tức khắc cứng lại.
“Người sát thần muốn là chính ngươi ư?” Sau khi nghĩ đến khả năng này, nhìn một lượt gương mặt của tiểu hồ ly, Yêu hậu lập tức xác nhận.
Còn có thể là ai trừ con hồ ly có dáng vẻ mê hoặc lòng người này chứ.
Ngay cả nhân vật như bán thần còn dụ dỗ được, khó trách câu được đứa con trai xưa nay luôn vô tình với phái nữ nhà mình.
Tô Noãn biết Yêu hậu sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn... Thanh Li hạ lệnh không cho nàng ra khỏi cung, nếu muốn gặp Bạch Ấn thì nàng chỉ còn cách nói chuyện với Yêu hậu thôi.
Nàng như ý nguyện được đưa tới biên giới Yêu tộc, vừa tới đã thấy được bóng hình quạnh quẽ của nam tử áo đen đang đứng giữa không trung... Đối diện với chàng là một con sói hình thể to lớn đang bị thương.
Tuy con sói chật vật nhưng sắc mặt của Bạch Ấn cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt đất trước đó vốn là một khu rừng rậm, nay lấy chỗ chàng đứng là trung tâm, đã bị san bằng một khoảng lớn, vài tộc nhân của Yêu tộc bị biến về nguyên hình nằm thoi thóp trên đất.
Họ là các cường giả của Yêu tộc vừa mới vây công Bạch Ấn.
Tuy họ không gϊếŧ được Bạch Ấn nhưng cũng đã cầm chân chàng, nếu không Thanh Li chẳng thể giằng co với Bạch Ấn lâu như vậy.
Tô Noãn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy trường kiếm trong tay Bạch Ấn đâm tới, ẩn chứa vô vàn sát khí, rõ ràng chàng muốn lấy mạng Thanh Li... Lão Yêu hậu hét lên một tiếng thất thanh, Thanh Li dường như không thèm để ý tới sát khí đáng sợ đó, gầm nhẹ xông lên đón lấy sát chiêu.
💚 Thấy truyện hay thì tặng ánh kim đề cử truyện nha 🤗