Editor: Bao Tô Bà
Tô Noãn đã không còn gì để dạy Bạch Ấn, lúc này nàng giật mình phát hiện cách Bạch Ấn tu tiên hiện tại giống hệt cách mà 500 năm sau chàng tu hành. Đó là đả tọa nhập định.
Linh khí khô kiệt trên người chàng nhanh chóng khôi phục như ban đầu, sau đó dần dần tăng lên, ngày càng dày đặc, rồi lại bị chàng che giấu.
Thái độ của người phái Thanh Vân đối với chàng hệt như trời long đất lở. Y phục của chàng đều là loại tốt nhất. Cứ cách mấy ngày trưởng lão Văn Tùng sẽ bị chưởng môn sai tới chỗ Bạch Ấn, kêu Bạch Ấn ra tay giải quyết một số chuyện khó khăn của phái Thanh Vân. Ví dụ như có yêu quái quấy phá phái Thanh Vân nhưng khó đối phó chẳng hạn.
Trước đây, trưởng lão Văn Tùng đối xử với Bạch Ấn không tồi, Bạch Ấn cũng rất tôn kính ông, điều này khiến trưởng lão Văn Tùng ở phái Thanh Vân rất nở mày nở mặt.
Không tới nửa tháng, Bạch Ấn đã ra cửa ba lần, mỗi lần trở về trên người chàng đều có vết máu, rõ ràng là ra ngoài giao thủ. Vào lúc này, chàng đã ba ngày chưa về, Tô Noãn nhàm chán đứng chờ trong sân, sau đó nàng quyết định đi ra ngoài sơn môn chờ chàng.
Thật ra nàng cảm thấy khá kỳ lạ, theo lý thuyết, quỹ đạo ức hϊếp, nhục nhã Bạch Ấn đã thay đổi, chàng hẳn cũng không còn tâm ma nữa mới phải, nhưng tại sao chàng vẫn chưa thức tỉnh khỏi thế giới ký ức.
Đang suy nghĩ, nàng bỗng nhìn thấy Bạch Ấn mặc một bộ bạch y chậm rãi bước từ ngoài sơn môn vào, vẫn là dáng vẻ an tĩnh như trước, nhưng thái độ của mọi người xung quanh đối xử với chàng lại như trời với đất so với trước kia.
Những đệ tử từng bắt nạt chàng hiện giờ đến tư cách gần gũi nghênh đón chàng cũng chẳng có, bọn họ kinh hồn táng đảm một hồi lâu vẫn không thấy Bạch Ấn tới báo thù, cuối cùng mới trở nên yên lòng. Bọn họ trốn trong đám người âm thầm quan sát chàng.
Nhìn chàng thiếu niên mặc một bộ bạch y chầm chậm bước đến, trên người có một vài vết máu, biểu tình xuất trần tựa tiên nhân, những đệ tử đó lòng đầy cảm khái.
Trước đây còn có thể đánh người ta, bây giờ chỉ có thể đưa tới cửa cho người ta đánh, chỉ sợ người ta còn khinh thường đánh bọn họ.
Bạch Ấn nhìn thấy tiểu hồ ly trốn trong đám đông, nơi sâu trong đáy mắt bỗng trào ra vẻ dịu dàng vô ngần. Không để ý tới mọi người xung quanh, chàng bước tới khẽ gọi một tiếng "Tiểu Bạch", sau đó khom lưng, vô cùng nhung nhớ ôm tiểu hồ ly vào trong ngực mình.
Ba ngày nay chàng đại chiến với xà yêu cực kỳ mệt mỏi, nhưng điều tra tấn chàng lớn nhất là không thể nhìn thấy nàng. Bây giờ vết thương của nàng đã tốt lên kha khá, lần sau ra cửa chàng nhất định phải mang nàng theo.
Bóng hình Bạch Ấn ôm tiểu hồ ly biến mất, chúng đệ tử phái Thanh Vân đứng phía sau khuôn mặt cực kỳ hâm mộ.
Đó chính là linh hồ mà Bạch Ấn triệu hồi ra lần trước, khó trách người ta có thể gọi tới một con linh sủng như vậy, hóa ra bản thân cũng là thâm tàng bất lộ.
Trưởng lão Văn Tùng nhìn bóng dáng Bạch Ấn, trong mắt đều là an ủi đồng thời tâm lý cũng cảm thấy hơi quái dị.
Vài lần ông và Bạch Ấn cùng đi ra ngoài, trong lúc bị linh khí thuần tịnh trên người Bạch Ấn làm kinh ngạc, đồng thời ông cũng phát giác ra có một chút gì đó không đúng.
Cụ thể là không đúng ở chỗ nào ông cũng không rõ, chỉ là trong lòng cảm thấy thằng bé này tính tình lạnh nhạt, đôi lúc lại lộ ra một ít biểu tình dịu dàng ấm áp đúng là khá là lạ.
Ông an ủi mình, có lẽ đây là chỗ khác nhau giữa thiên tài và người thường. Thiếu niên tựa ngọc, kỳ tài ngút trời, lại thông thấu như vậy, sao có thể bị bất cứ điều thế tục nào lay động.
"Tiểu Bạch, hay là nàng biến thành hình người trước đi..." Chàng còn chưa nói xong, trong ngực chợt lóe lên ánh sáng trắng, tiểu hồ ly bỗng biến thành một tiểu cô nương xinh xắn ngồi trên đùi chàng.
Hai tai xù lông của thiếu nữ cọ chàng làm nũng: "Sư tôn, lần này người đi lâu thật đấy, con ở đây một mình chán quá đi..."
Biểu tình của nàng tràn đầy không muốn xa rời, nhưng lúc này hai chân nàng đang khóa lấy eo chàng khiến Bạch Ấn như sắp nổi cơn giông bão.
Do dự một giây, ngay sau đó chàng vẫn không nhịn được ôm chặt nàng, không ngừng thử nghiệm nơi thơm ngọt của nàng. Mới đầu chàng còn có thể khống chế lực đạo, chỉ hơi lướt qua rồi ngừng lại, nhưng một khi nếm được hương vị ấy chàng đã không tự chủ được muốn càng nhiều hơn.
Thân thể của chàng nghiêng về phía trước, đưa tay đặt tiểu cô nương lên trên bàn sách, không để nàng nhận ra phản ứng đáng xấu hổ trên thân thể. Tiếp đó, chàng đưa tay ra ôm lấy eo nàng, một tay khác thì đỡ đầu nàng, không cho nàng né tránh.
Một lúc lâu sau, đối diện với tiểu cô nương mặt đỏ tai hồng, hết sạch dưỡng khí, chàng mới đành buông nàng ra; nhưng vẫn chưa rời xa, môi chàng dán bên tai nàng, trầm thấp nỉ non: "Ta hối hận rồi."