Editor: Bao Tô Bà
Linh khí, đây là thứ chỉ những người ngụ trên núi thần đảo tiên mới tu ra được. Bọn họ chỉ là những người tu đạo, thiên phú có dị bẩm đến mấy thì cả cuộc đời này cũng chỉ có thể tu đắc đạo pháp mà thôi.
Đạo pháp và tiên pháp, sự chênh lệch ở giữa không phải là thứ có thể giải thích... Dân gian có rất nhiều người tu đạo có quyền có thế, có lẽ cả cuộc đời bọn họ chỉ có thể chạm tới một góc nhỏ của tiên pháp.
Nhưng hôm nay, phái Thanh Vân bọn họ vậy mà có một đệ tử tu tiên pháp, một đệ tử tu tiên mới chỉ 16 tuổi.
Đây là chuyện không thể lan truyền ra ngoài, nhỡ đâu bị những thần tiên trên núi đó biết, tới cướp đoạt đệ tử thì không xong!
Lúc Trưởng lão Văn Tùng trở về phái Thanh Vân, vốn tưởng rằng các trưởng lão đó đang nghị luận nên khen thưởng Bạch Ấn thế nào, cho thằng bé địa vị ra sao, nhưng không ngờ ông lại nghe được bọn họ đang bàn xem nên giấu Bạch Ấn thế nào.
Đúng vậy, vừa phải đối xử tử tế với thằng bé, vừa phải giấu thằng bé!
Khóe miệng của trưởng lão Văn Tùng hơi co rút.
Cùng lúc này, Bạch Ấn đã dọn tới một nơi ở khác. Nơi đây lớn hơn chỗ ở cũ của chàng rất nhiều, là một việc nhỏ đơn độc. Đây là đãi ngộ mà các trưởng lão cho chàng.
Chàng biết nguyên nhân, nhưng không nói gì cả, cũng không cự tuyệt.
Chàng ở nơi nào cũng không sao hết, nhưng mà chàng có cả nàng nữa. Nếu ở một sân viện đơn độc thì nàng sẽ không cần ngày nào cũng biến trở về nguyên hình, càng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Dù sao chàng cũng không có bằng hữu càng không có người tới sân viện này, chỉ có hai người bọn họ, nàng có thể tự tại hơn một chút.
Bạch Ấn không có cảm giác gì khác lạ, nếu nói có, vậy có lẽ là chàng không còn lo bị đuổi ra khỏi môn phái nữa.
Thật ra từ lâu chàng đã không còn lo lắng đến chuyện này rồi.
Khi nàng dạy chàng tu hành tiên pháp, hơn nữa chàng còn có thể lĩnh hội rất tốt, chàng cũng đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Chàng không cần phải khăng khăng một mực chứng minh với người khác điều gì, chàng càng không cần phải chứng minh tuy chàng là hậu duệ của ma tu nhưng chàng không nhập ma, chàng cũng có thể tu hành, đạo tâm của chàng vô cùng kiên định.
Chỉ cần bản thân chàng biết là được rồi, đạo tâm mạnh mẽ nhất không phải là chứng minh đạo của mình với người khác, mà là bản thân tự hiểu lấy.
Với chàng mà nói, bây giờ và trước kia cũng không có gì khác biệt, đối với người khác lại là biến hóa long trời lở đất.
Người thuộc phái Thanh Vân đều biết Bạch Ấn có một sân viện đơn độc, có địa vị, còn có các trưởng lão chống lưng. Thậm chí từ chưởng môn đến các trưởng lão đều không có một ai ra mặt giải thích chuyện này.
Khi đám đệ tử hỏi sư phụ của mình, sư phụ của bọn họ cũng giữ kín như bưng, chỉ dặn dò bọn họ sau này thấy Bạch Ấn thì phải cung kính.
Những đệ tử đó thậm chí hoài nghi có phải toàn bộ trưởng lão của phái Thanh Vân này đều đã nhập ma rồi không. Nếu không, kẻ hậu duệ ma tu đó thì có gì đáng cho phải bọn họ phải cung kính chứ.
Chỉ có những đệ tử cùng đi tiêu diệt mị hồ mới biết một số chuyện, nhưng những người đó đã được dặn dò là cấm được nói ra, không được phép để lộ ra bất cứ tin tức nào. Cứ như vậy, những người trước đó từng bắt nạt Bạch Ấn đứng ngồi không yên.
Bất kể vì lý do gì, bọn họ cũng phải làm cho rõ mọi chuyện.
Khi bọn họ nhìn thấy sân viện của Bạch Ấn, chưa kịp tới gần đã bị một người đánh bay ra ngoài. Bọn họ nhìn thấy Trần Phá chầm chậm bước tới. Bấy giờ đám người đó cho rằng mình gặp quỷ rồi.
Không ngờ Trần Phá lại trở thành hộ viện của Bạch Ấn.
Nhìn thấy những người đó vừa chạy mất dạng vừa quay đầu lại nhìn hắn giống như gặp quỷ, Trần Phá không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, lần nữa âm thầm bước trở về.
Hắn biết dụng ý của các vị trưởng lão.
Bạch Ấn gặp cơ duyên lớn, nếu hắn có thể được Bạch Ấn chỉ điểm một hai, vậy nhất định không phải là thứ có thể học được ở trong phái Thanh Vân.
Trần Phá không ngại làm hộ viện, chỉ cần có thể học được thứ gì đó.
Hắn còn phải báo thù nên đương nhiên phải trở nên mạnh mẽ. Trước đây hắn không giao hảo với Bạch Ấn nhưng cũng chưa từng trở mặt. Đến bản thân hắn cũng không ngờ được một kẻ mà trước đây hắn khinh thường, lười để ý tới, hiện giờ lại trở thành hy vọng của hắn.
Bạch Ấn vốn không hề để ý đến mọi chuyện bên ngoài, chàng đang làm một chuyện cực kỳ khảo nghiệm sức chịu đựng của mình: bôi thuốc cho tiểu hồ ly.
Vết thương sau lưng nàng đã không còn máu me đáng sợ như trước, nhưng vết thương mới nên vẫn chảy máu khiến nàng yếu ớt vô cùng. Linh khí của nàng khô kiệt, không thể tự mình khôi phục. Bây giờ Bạch Ấn cũng không thể giúp gì khác ngoài bôi thuốc cho nàng.
Tiểu cô nương lộ nửa tấm lưng nằm sấp đưa lưng về phía chàng, bả vai và tấm lưng trắng nõn được mái tóc bạc làm nền càng trở nên nõn nà bóng loáng, nhưng miệng vết thương lại đỏ tươi chói mắt.
Bạch Ấn cực kỳ cẩn thận bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, chàng nhìn thấy cánh môi của tiểu cô nương run rẩy nhè nhẹ.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, hai tai Bạch Ấn đỏ bừng. Nhìn hình ảnh trước mắt, trong đầu chàng không ngừng dâng lên những hình ảnh hương diễm trong ảo cảnh.
Chàng cáu giận bản thân tâm tư xấu xa, nhưng chẳng thể khống chế bản thân. Lúc này tim chàng đập như sấm rền hệt như lúc trong ảo cảnh, còn nàng càng sinh động hơn trong ảo cảnh.
"Sư tôn...?"