Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 58: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 11.1




Editor: Bao Tô Bà

Yêu quái hắc lân đã sinh ra linh trí, nó chạy ra từ chỗ sâu nhất bên trong tháp trấn yêu, dọc theo đường đi, nó không ngừng thả ra các loài yêu vật khác để tạo cho mình cơ hội tẩu thoát.

Không thể phủ nhận, nó rất mạnh, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.

Bạch Ấn một người một kiếm ngăn trước cửa của tháp trấn yêu, mặc cho yêu quái trong tháp trấn yêu gào rống rung trời, không ngừng đột kích, nhưng khi ban ngày đã trôi qua, vẫn không có bất cứ một con yêu quái nào có thể trốn chạy ra ngoài.

Cho đến khi các phong chủ khác của núi Lăng Tiêu dẫn theo các đệ tử đến, không khí ở tháp trấn yêu đã tràn ngập mùi máu tươi.

Bách Ấn vốn mặc bạch y, nay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, gò má thanh lãnh tựa ngọc của chàng bị bắn lên vài giọt máu, khiến gương mặt xuất trần tựa tiên nhân lúc bình thường giờ tăng thêm mấy phần yêu dị. Chàng cầm kiếm đứng đó, phía sau là tiểu đồ đệ sắc mặt trắng bệch, bên trong sơn động chất đầy thi thể yêu quái.
Núi Lăng Tiêu trấn áp không tới một nghìn, cũng phải tới mấy trăm con yêu quái, nhưng chỉ trong một đêm đã bị chàng chém gϊếŧ gần như chẳng còn mấy.

Nhưng tình huống của Bạch Ấn cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt chàng tái nhợt, quan trọng hơn, chàng có thể cảm nhận được hơi thở tà ác ở sâu trong nguyên thần của mình đang ngo ngoe rục rịch.

Tâm ma bị chàng áp chế bên trong chỗ sâu nhất của thần hồn gần 100 năm qua, nay, trong lần chàng đại khai sát giới đã được đánh thức.

"Còn lại mọi người xử lý đi, ta về trước." Bạch Ấn mặt vô biểu tình để lại một câu rồi xoay người mang theo tiểu đồ đệ rời đi, mặc mọi người đứng đó khϊếp sợ nhìn nhau.

Có đệ tử của mấy phong khác nhìn thảm trạng địa ngục trước mắt, trong lòng không ngừng thổn thức cảm thán.
Một kẻ làm quan, cả họ được nhờ. Bản lĩnh như vậy khí thế nhường này, toàn bộ núi Lăng Tiêu ngoại trừ tôn thượng đang bế quan phỏng chừng chỉ có vị này của Bất Vong phong mà thôi.

Tô Noãn cũng bị khí thế sát phạt quả cảm, vân đạm phong khinh của Bạch Ấn làm kinh sợ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt dính máu của chàng, trong lòng nàng chỉ còn một tiếng thở dài.

Nàng cũng đã đoán được đại khái.

Quả nhiên, một lúc sau Bạch Ấn truyền ra tin tức nói sẽ bế quan. Nhưng lần này khác với những lần bế quan trong quá khứ, chàng bế quan để gϊếŧ tâm ma.

Đối với người tu tiên mà nói, gϊếŧ tâm ma là gϊếŧ tam thi trong tu hành, là gϊếŧ chết hết thảy si mê, tham lam, sân hận. Con người không còn bị ảnh hưởng bởi thế tục tình duyên, biến thành một người tuyệt tình thật sự, cũng cách việc phi thăng gần hơn một bước.
Nếu bại, nhẹ thì bị tâm ma ảnh hưởng, cả đời khó tiến thêm một bước; nếu nặng có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không có cách nào tu tiên một lần nữa.

Đại đa số đệ tử ăn dưa của núi Lăng Tiêu đều cho rằng vị phong chủ của Bất Vong phong này là người mạnh mẽ, cường hãn, tu hành tiến bộ cực nhanh, nhưng chỉ có một số ít người biết nội tình lại xuất hiện một nỗi lo lắng trong mắt.

Bọn họ đều nhớ rõ dáng vẻ Bạch Ấn đại khai sát giới tại tháp trấn yêu mấy ngày trước.

Tới ngày Bạch Ấn bế quan, phong chủ Kiếm Tiên của Ngự Kiếm phong, phong chủ Hư Thần Tử của Thanh Hư phong, phong chủ Vân Trung Tử của Bạch Vân phong, một đám người đều đi tới Bất Vong phong, chuẩn bị hộ pháp cho Bạch Ấn.

Nói là hộ pháp, thật ra còn có một suy tính sâu hơn.

Nhỡ đâu Bạch Ấn thật sự nhập ma, với tu vi của chàng, nhất định sẽ trở thành một Cơ Vô Danh tiếp theo. Thế nên bọn họ nhất định phải vào lúc chàng sắp sửa nhập ma, đưa ra lựa chọn cuối cùng... nhưng đây cũng chỉ là một trong vô số con đường mà thôi.
Bọn họ đều cảm thấy với tu vi của Bạch Ấn và tâm tính mấy năm nay của chàng, nhất định sẽ không bị tâm ma cản trở.

Ngay khi phía ngoài động phủ của Bạch Ấn xuất hiện kết giới cách ly, Chu Tuyết Kiến vẫn luôn dưỡng thương trước đó bỗng nhiên xuất hiện.

Trên mặt không còn dáng vẻ suy yếu như lúc đang bị thương, nàng ta lại biến trở về là đóa tuyết liên cao lãnh, thánh khiết của núi Lăng Tiêu. Tất cả mọi người đều có thể nhận ra linh khí trên người nàng ta đã gia tăng.

Hoá Thần hậu kỳ, nàng ta dưới sự trợ giúp của cỏ Thần Chi đã bước vào cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, chỉ còn một bước là có thể đạt tới cảnh giới Luyện Hư.

Trời ạ, thiên phú như vậy kết hợp với cả Huyền Âm thể và Thiên Linh căn, thế này thì các đệ tử khác, không đúng phải là tất cả mọi người biết tu hành thế nào cho bằng.
Chu Tuyết Kiến lại như không cảm giác được ánh mắt của người khác, nàng ta chầm chậm bước tới tựa như nữ thần, ôm kiếm khoanh chân ngồi phía ngoài động phủ của Bạch Ấn, nhàn nhạt nói.

"Ta tới hộ pháp cho sư tôn!"