Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 46: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 5.1




Editor: Bao Tô Bà

Nuôi hắn ta ư?

Ngay lập tức, các đệ tử xung quanh đều nhớ tới xuất thân của vị tiểu sư muội xinh đẹp này, nàng không cùng tộc với bọn họ.

Bạch Ấn sư tôn nhận đồ đệ không phân biệt xuất thân, nhưng bây giờ nhìn lại, tiểu sư muội đúng là dã tính khó thuần, nếu không, sao lại muốn nuôi một người giống hệt như con thú thế chứ, chẳng phải là bởi vì hắn ta gần với bản thể của nàng nhất hay sao.

Chu Tuyết Kiến cũng thấy kỳ quái, sư muội hồ ly này vì cảm nhận được nàng ta không có hảo cảm đối với nàng nên mới thấy sợ hãi, nhưng hiện tại lại dựa vào người sư tỷ là nàng ta đây.

Cảm giác này đúng là hơi kỳ lạ, Chu Tuyết Kiến liếc mắt nhìn nam tử không hề có dáng vẻ giống con người, chầm chậm nói: "Muội thích thì cứ mang về, chỉ cần sư tôn đồng ý."
Một kẻ đáng thương như vậy, nếu lưu lạc bên ngoài cũng phải chịu kết cục thê thảm, nếu tới Bất Vong phong có lẽ còn đảm bảo được sự an toàn và chắc cái bụng cho hắn.

Trong ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh, Tô Noãn ngay tức khắc mặt mày hớn hở, vui sướng nói "đa tạ sư tỷ", sau đó đi về phía nam tử ở ngoài sơn môn.

Một vài đệ tử đứng cạnh muốn nhắc nhở nàng cũng đã không kịp, quả nhiên ngay giây tiếp theo, Vượng Tài bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt chợt loé hung quang, gầm lên một tiếng xông về phía tiểu sư muội công kích.

Đúng vào lúc này, một tiếng "chát" vang lên, mọi người chưa kịp nhìn rõ nhưng rồi ngay sau đó đã phải trợn mắt há hốc mồm. Tiểu sư muội non nớt mềm mại, vậy mà trong tay lại cầm 1 chiếc roi quật vào người Vượng Tài, khiến hắn ta bay ngược ra ngoài.
Một đám đệ tử trước đó con thấy tiểu sư muội đáng yêu lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng lúc này bắt đầu trào lên vài phần lạnh lẽo.

Quả nhiên là dã tình khó thuần, mấy ngày nay tuy bọn họ cũng trêu cợt, nhưng không có ai thật sự ra tay quá tàn nhẫn với Vượng Tài.

Thế mà tiểu sư muội nhìn qua yếu đuối này vừa lộ diện đã ra một roi tàn nhẫn, đáng thương cho Vượng Tài mới bị quất roi vào người tróc da tróc thịt.

Thanh Li lăn trên mặt đất, dường như không hề để ý tới một mảng thịt bị thương trên bờ vai, hắn vẫn gầm gừ như cũ, lần thứ hai định xông tới. Tô Noãn nở nụ cười, roi trong tay không ngừng quật xuống. Sống lưng chúng đệ tử xung quanh đều phát lạnh.

Chậc chậc, thú và người đúng là không giống nhau, dẫu có là linh hồ thì dã tính vẫn không thay đổi.
Rồi lại nghĩ đến Chu Tuyết Kiến, tuy mặt ngoài lạnh nhạt nhưng đáy lòng mềm mại, ấm áp, còn cho Vượng Tài đáng thương đồ ăn. Đối lập như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy tiểu sư muội thoạt trông vô hại đơn thuần này thật ra cực kỳ, cực kỳ tàn nhẫn độc ác.

Tô Noãn chẳng thèm để ý cái nhìn của người khác. Nàng biết bản thể của Yêu vương Thanh Li là sói, đối với nàng có bản thể là hồ ly mà nói trời sinh đã bài xích nên mới không do dự tấn công nàng.

Nhưng thế thì đã sao, hiện tại kẻ đáng thương này chỉ là Vượng Tài mà thôi.

Cuối cùng, trong tầm mắt trợn tròn của mọi người, Tô Noãn dùng roi da lấy được từ chỗ Bạch Ấn trực tiếp trói Thanh Li lại, kéo lê hắn trên mặt đất đi về hướng Bất Vong phong.

Tất cả mọi người nhìn Vượng Tài đáng thương liều mạng dùng tứ chi bám trụ mặt đất, không muốn bị kéo đi nhưng lại không thể chống cự, trong lòng đều chảy xuống một hai giọt nước mắt đồng tình.
Tin tức tiểu sư muội của Bất Vong phong kéo Vượng Tài về nuôi lập tức truyền khắp núi Lăng Tiêu. Mọi người đều rất tò mò không biết tiểu sư muội hồ ly kia rốt cuộc muốn nuôi Vượng Tài thế nào. Thế là thỉnh thoảng lại có người đến phía ngoài Bất Vong phong rình coi, lúc trở về được người hỏi thăm thì đều lắc đầu bày ra vẻ mặt đồng tình.

"Thảm mà, quá thảm!"

Sau cùng, hầu như toàn bộ đệ tử núi Lăng Tiêu đều biết tiểu sư muội kéo Vượng Tài trở về là muốn ngược đãi hắn ta.

Nghe rất nhiều người nói, ở Bất Vong phong ngày ngày đều là tiếng roi da chan chát, đáng thương cho Vượng Tài ngày nào cũng bị đánh đến tróc da tróc thịt, hơi thở thoi thóp. Mỗi lần Vượng Tài không chịu được nữa, tiểu sư muội sẽ ném Vượng Tài vào linh tuyền trong động băng để hắn chữa thương, sau khi vết thương đỡ hơn lại tiếp tục dùng roi quất.
Thảm quá, thật sự là thảm quá mà!