Editor: Bao Tô Bà
Không bao lâu sau, tin tức Bất Vong phong có thêm một tiểu sư muội nhanh chóng lan truyền khắp núi Lăng Tiêu, hơn nữa, tiểu sư muội này còn chiếm lấy động băng mà Bạch Ấn vốn định tặng cho Chu Tuyết Kiến.
Mọi người đều thấy bất bình thay Chu Tuyết Kiến.
Thiên Linh căn, Huyền m thể, thiên phú bậc này tuyệt đối là vãn bối đứng đầu của núi Lăng Tiêu. Nàng ta nhập môn không đến một năm đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu thêm thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành đệ nhất đệ tử chạm tay là bóng của núi Lăng Tiêu.
Gặp được đồ đệ có thiên phú dị bẩm như vậy, Bạch Ấn sư tôn ngày thường không quan tâm nhiều cũng thôi, thế mà nay còn thu thêm một đồ đệ nữa, còn chiếm lấy đồ vật vốn nên thuộc về Chu Tuyết Kiến. Với lại, nghe nói tiểu đồ đệ này chỉ là một con linh hồ linh trí chưa khai.
Rất nhiều người đều biết hồ tộc mỹ mạo, có người không kìm được suy đoán, chẳng lẽ Bạch Ấn sư tôn xem trọng bề ngoài của linh hồ kia? Nhưng chắc không phải đâu.
Chu Tuyết Kiến tư dung băng tuyết, tựa Tuyết Liên trên cửu trùng thiên, nhưng một năm cũng chẳng thấy Bạch Ấn sư tôn nhìn nàng ta thêm mấy lần, huống chi Bạch Ấn sư tôn cũng không giống người sẽ nhìn vào bề ngoài.
Dù sao, bất luận thế nào, đa số mọi người đều cảm thấy Chu Tuyết Kiến sư tỷ phải chịu thiệt thòi. Đường đường là Hàn Tuyết tiên tử, bây giờ lại bị người khác phân chia sự quan tâm của sư tôn, đoạt luôn thứ vốn nên thuộc về nàng ta.
Chút Tuyết Kiến tỏ vẻ hết thảy không liên quan gì tới mình, khi được người khác an ủi, nàng ta chỉ nói sư muội là người một nhà, bảo mọi người không cần để ý. Thế nhưng, khi nhìn thấy hồ ly kia vẻ mặt vô hại suốt ngày chạy theo sau sư tôn ra ra vào vào, mặt mày nàng ta lại không tự chủ được nhăn lại.
Tô Noãn cũng chẳng để ý nhiều, dường như không hề biết mỗi ngày có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bất Vong phong, muốn xem xem tân đồ đệ Bạch Ấn sư tôn mới thu nhận rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
***
Nhiệm vụ mỗi ngày của nàng là dính, là dán Bạch Ấn, một tấc cũng không rời, soát cảm giác tồn tại.
Khi Bạch Ấn chỉ điểm Chu Tuyết Kiến thì ngoan ngoãn xách làn váy đứng bên cạnh nhìn. Khi Bạch Ấn hồi động phủ đả tọa, vì biết lúc ở hình người Bạch Ấn không cho nàng đến gần, luôn dạy dỗ nàng nam nữ khác biệt, thế là nàng biến trở về dáng vẻ của tiểu hồ ly, mặt dày bỏ lên đùi chàng. Thỉnh thoảng Bạch Ấn mở mắt ra đều thấy tiểu hồ ly đang nhẹ nhàng hô hấp, chìm trong giấc ngủ say.
Không còn cách nào khác, tiểu hồ ly tuổi còn quá nhỏ, cần phải hấp thu linh khí để tăng trưởng. Bên cạnh Bạch Ấn là phương pháp hấp thu linh khí nhanh nhất mà nàng phát hiện ra.
Nhưng Bạch Ấn lại hiểu lầm, chàng cho rằng nàng đang sợ hãi, không dám ra ngoài gặp người khác.
"Con chớ có để ý tới cái nhìn của người khác." Bạch Ấn nhìn nàng, dáng vẻ ân cần dạy dỗ, vẫn là vị sư tôn tâm lặng như nước hệt trước kia.
Tô Noãn nhìn đối tượng công lực của mình mà tuyệt vọng, cụp tai, vô cùng đáng thương nhìn chàng một cái rồi xoay người, chạy ra bên ngoài. Trong chớp mắt, nàng đã biến lại thành người, bước đi.
Bạch Ẩn nhắm mắt tiếp tục đả tọa.
Khi Tô Noãn đứng phía ngoài động phủ của Bạch Ấn, nàng dừng chân đứng phân biệt phương hướng một lát, sau đó đi về một hướng, vừa đi vừa nhìn xung quanh đánh giá, thấy vừa khẩn trương, vừa mới lạ.
Khi nàng rời khỏi Bất Vong phong đi về hướng chủ phong, chúng đệ tử của núi Lăng Tiêu đều tụ tập ở sơn môn(*) xem náo nhiệt.
(*) Cửa vào núi.
Mấy ngày trước, một đệ tử nhặt được một nam tử bị thương hôn mê bên ngoài sơn môn, sau khi để một vị trưởng lão xem xét xác nhận nam từ đó không phải ma tu hay yêu vật kẻ trang thành, bèn mang hắn ta vào trong núi chữa trị, định chờ hắn ta tỉnh lại rồi tự rời đi.
Nhưng đâu ai ngờ, sau khi nam tử kia tỉnh lại lại khiến mọi người cực kỳ sửng sốt. Bởi vì ngôn hành cử chỉ của nam tử đó không hề giống một con người, mà trái lại, giống hệt một con thú.
Hắn không đi đường giống như một con người bình thường, mà giống như con vật dùng tứ chi chấm đất bước đi. Một khi có người tới gần sẽ phát ra tiếng gầm gừ.
Tất cả mọi người đều không biết tại sao hắn lại như vậy, không ai biết lai lịch của hắn ra sao, cuối cùng tất cả quyết định cứ thế ném hắn ra khỏi sơn môn.
Nào ngờ, ngày hôm sau mới mở sơn môn, nam tử kia giống hệt động vật ngồi xổm trước cửa.
Có đệ tử thấy hắn đáng thương bèn cho hắn một bát cơm, thế nhưng nam tử kia không cầm bát ăn mà lại trực tiếp vùi đầu vào trong bát, ăn lấy ăn để như một con cẩu lớn, vươn đầu liếm cơm trong bát.