Editor: Bao Tô Bà
Hóa ra là ngủ ngon lành ở trong ngực của chàng.
Bạch Ấn nhướng mày nhìn ra phía ngoài động phủ, nhàn nhạt lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
“Sư thúc, đệ tử của Ngự Kiếm phong đưa tin tức tới, nói là thôn Lý dưới chân núi xuất hiện yêu thú đả thương người, hình như là Kim Nghê Thú của đảo Bồng Lai. Các sư huynh không phải đối thủ của nó nên đưa tin về xin sự giúp đỡ, thỉnh sư thúc đi một chuyến thu phục Kim Nghê Thú kia.”
Kim Nghê Thú là yêu thú đảo chủ của đảo Bồng Lai nuôi dưỡng. Trời sinh tính tình hung dữ táo bạo, cũng mạnh vô cùng, đệ tử bình thường không phải là đối thủ của nó.
Bạch Ấn khẽ đáp lại một tiếng rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Với chàng mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức, không mất bao nhiêu thời gian.
Trong ngực chàng, tiểu hồ li đang ngủ ngon lành, móng vuốt nhỏ vô ý bám vào y phục của chàng. Bạch Ấn nghĩ ngợi, rồi dứt khoát nhét nó vào trong áo mang theo cùng.
Chỉ là chuyển động hai bàn tay trái phải một lát mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều, nhân tiện xem xem có thể thả nó về lại chốn hoang dã hay không.
Tô Noãn thức dậy trong một tiếng rống giận rung trời. Nàng đột nhiên tỉnh dậy, bấy giờ mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng kéo vạt áo che khuất tầm mắt ra, lúc này mới nhìn rõ tình hình trước mắt.
Nơi đây hẳn là phía ngoài thôn trang dưới chân núi. Ở chỗ thôn trang có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc la và kêu cứu hòa lẫn vào nhau. Còn chỗ này có một nhóm đệ tử bạch y bay bay của núi Lăng Tiêu biểu tình nghiêm trọng đang vây quanh một con Kim Nghê Thú rất lớn.
Yêu thú đầu rồng thân hổ, đỉnh đầu có một chiếc sừng, trên người nổi lửa, hơi thở tàn bạo không ngừng phát ra tiếng gầm phẫn nộ nhưng vẫn chẳng thể nhúc nhích.
Tô Noãn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Bạch ấn trên đỉnh đầu mình.
Hai ngón tay chàng viết quyết pháp khống chế Kim Nghê Thú. Thoạt nhìn Kim Nghê Thú đang bạo nộ giãy giụa nhưng thực tế nó chẳng thể cựa quậy phản kháng lại ngoài việc không cam lòng gầm rống. Nhưng Bạch Ấn không ngay lập tức gϊếŧ chết nó, mày chàng nhíu lại, ngón tay không ngừng biến ảo viết chỉ quyết.
Một đệ tử đứng bên cạnh cảnh giác cầm kiếm, trông thấy động tác của Bạch Ấn thì thấy hơi khó hiểu, bèn hỏi sư huynh bên cạnh: "Sư huynh, tại sao Bạch Ấn sư tôn không gϊếŧ chết súc sinh này đi, người đang làm gì vậy?"
Người được gọi là sư huynh rõ ràng có nhiều kiến thức hơn, hắn nhìn động tác của Bạch Ấn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán không dám tin.
"Không hổ là Bạch Ấn sư tôn... đệ thì biết cái gì, trước đó Kim Nghê Thú nuốt mấy hồn phách của thôn dân trong thôn, nếu cứ thế gϊếŧ chết súc sinh này thì hồn phách của mấy thôn dân kia cũng sẽ biến mất theo, họ cũng sẽ chết. Bây giờ sư tôn đang rút hồn phách mà súc sinh này đã nuốt ra."
Đệ tử kia nghe vậy thì ngây người.
Hồn phách đã bị nuốt mất rồi còn có thể rút ra ư?
Vị sư huynh kia nhìn hắn với ánh mắt nhìn kẻ nhà quê, không chút lưu tình cười nhạo: "Đệ cho rằng bất cứ ai tuổi trẻ cũng có thể trở thành phong chủ một phong của núi Lăng Tiêu hay sao, hơn nữa còn là phong chủ của Bất Vong phong."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Bạch Ấn đã rút tất cả hồn phách của thôn dân ra, ngay giây tiếp theo, chàng buông tay thả Kim Nghê Thú đang bị giam cầm ra.
Chúng đệ tử xung quanh đều sửng sốt, trơ mắt nhìn Kim Nghê Thú tránh thoát, sau đó cực kỳ tàn bạo, gầm lên phẫn nộ vọt về phía Bạch Ấn.
Nó khó khăn lắm mới nuốt được mấy sinh hồn để tu luyện, nào ngờ lại bị kẻ đáng giận này rút ra hết, đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa!
Toàn thân Kim Nghê Thú mang theo ngọn lửa xông về phía Bạch Ấn, các đệ tử xung quanh đều kinh ngạc nhưng không có bất cứ người nào động đậy.
Bởi trong mắt bọn họ, Bách Ấn sư tôn chỉ cần một ngón tay là có thể chế trụ được súc sinh này, đâu cần đến sự hỗ trợ của bọn họ.
Bạch Ấn đương nhiên cũng không thèm để ý, sở dĩ chàng buông tay là muốn tìm một cái cớ trực tiếp gϊếŧ chết súc sinh này.
Con súc sinh này dẫu gì cũng là thú nuôi của một tiền bối ở đảo Bồng Lai. Chàng thân là hậu bối nếu thẳng tay gϊếŧ chết thì có vẻ thất lễ, nhưng nếu súc sinh này tự tìm đường chết, vậy chớ có trách chàng.
Thế nên, khi nhìn thấy Kim Nghê Thú xông tới đây, chàng vẫn không nhúc nhích, ngón tay âm thầm viết quyết... Nhưng chính vào lúc này, trong lồng ngực đột nhiên truyền đến sự chuyển động, tiếng gầm phẫn nộ và tiếng kêu chít chít non nớt xen lẫn.
Tiểu hồ li trong ngực chàng nhảy ra, vụt qua nhanh như chớp xông thẳng về phía Kim Nghê Thú.
Bạch Ấn phản ứng cực kỳ nhanh, trước khi tiểu hồ li bị lửa của Kim Nghê Thú đốt cháy thành tro đã kéo nó trở về, một tay khác thì nhẹ nhàng đánh ra một chiêu.
Kim Nghê Thú "uỳnh" một tiếng bị bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất mất mạng. Lúc này, Bạch Ấn cũng nhìn xuống, toàn thân tiểu hồ ly run lẩy bẩy, tròng mắt biến thành một màu đỏ đậm, rõ ràng đã bị hỏa độc nhập thể, đau đớn vô cùng...