Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 25: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 19.2




Editor: Bao Tô Bà

Trình Ngộ đứng ở ngã rẽ cầu thang, không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh đáp: “Trong nhà có chậu hoa bị héo, mình đến quảng trường mua một chậu mới...”

“Ngày mai rồi mua, hoặc là hai bọn mình cùng đi...” Nhìn thấy thiếu niên khuất bóng, Tô Noãn dần im lặng.

Tên nhãi này thoạt nhìn thì dễ nói chuyện, thật ra trong lòng lại quật cường hơn bất cứ ai. Đã xác định chuyện gì thì người khác có nói trăm lần cũng không có tác dụng!

Trình Ngộ nắm chặt tay bước xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, sau đó, cậu càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh... Cậu sợ bản thân mình sẽ do dự, sợ bản thân sẽ không thể đi một bước này.

Cậu như cái xác không hồn đi đến địa chỉ đó, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trong lòng không ngừng trào ra từng đợt lạnh lẽo, sau đó lại hoá thành nồng đậm tự giễu.
Hoá ra cậu lại ngây thơ như thế, cho rằng bản thân thật sự có thể thoát khỏi bóng tối, giống như lời cô nói, có được một tương lai tốt đẹp, có tương lai cùng với cô.

Xem đi, chẳng qua cậu mời thò một chân ra khỏi vũng lầy, gã ta đã lập tức muốn kéo cậu quay về địa ngục tối tăm!

Nhưng mà dựa vào cái gì... Rốt cuộc dựa vào cái gì!

Thiếu niên nắm tay cúi đầu đứng ở góc đường tối đen, sống lưng run rẩy.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu nhìn tiểu khu, ánh sáng âm u ở đáy mắt không ngừng kích động, đôi tay không kìm được nắm rồi lại buông, ngay sau đó cậu cười khẽ giễu cợt.

Cậu vốn đã sinh ra ở địa ngục, lại vọng tưởng thứ không thuộc về mình... Vậy cùng nhau rơi xuống địa ngục đi, cùng nhau vạn, kiếp, bất, phục!

Tiến vào tiểu khu, cậu bước vào thang máy, chờ thang máy đi lên, rồi gõ cửa... Nhìn thấy cậu, trong mắt gã đàn ông kia trào ra ánh sáng nhiệt tình.
“Tiểu Trình Ngộ của chúng ta đã tới rồi đấy à, mau vào nhà đi!”

Bước vào cửa, Trình Ngộ phát hiện, căn phòng của gã ta từ tầng trên xuống tầng dưới đều tản mát mùi hương quái dị.

Cậu không biết đó là mùi hương gì, chỉ theo bản năng cảm thấy ghê tởm.

Trình Ngộ cố nén chán ghét trong lòng ngồi xuống trước bàn, vì che giấu ngón tay run rẩy, cậu bưng cốc nước gã ta đưa cho cậu lên uống.

“Ông... có thể buông tha cho tôi không?”

Trình Ngộ muốn nỗ lực lần cuối cùng, nếu gã ta nguyện ý thu tay lại thì sẽ mở ra một con đường cho cả hai người, nhưng nếu giống như điều cậu đã đoán trước, muốn tiếp tục dây dưa, vậy chỉ có thể...

Gã một mắt thoáng sửng sốt, tiếp theo cười nhạo một tiếng: “Buông tha con ư? Tiểu Trình Ngộ, dù ba muốn buông tha con thì con mắt bị con chọc mù này cũng sẽ không đáp ứng đâu...”
“Hay là, con đi tắm rửa sạch sẽ đi, sau đó chờ ba thân mật với nơi đó của con... Nhìn dáng vẻ tiêu hồn của con, biết đâu ba mềm lòng rồi đáp ứng con thì sao.”

Trình Ngộ nghe thấy thanh âm sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu mình đứt đoạn, cậu vụt đứng dậy, rút ra con dao đã chuẩn bị sẵn từ sớm, lạnh lùng nhìn gã ta: “Đây là ông ép tôi, ông...”

Nói chưa dứt lời, cậu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, gã một mắt trước mặt biến thành hai người, căn nhà cũng bắt đầu chuyển động.

Nhớ tới điều gì, cậu không dám tin nhìn vào ly nước trên bàn, rồi chậm rãi quay đầu nhìn gã ta, rít từng chữ qua kẽ răng: “Ông...”

Không tự chủ được từ từ ngã xuống, Trình Ngộ nhìn gã ta bước tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, vỗ lên mặt cậu, cười lạnh.

“Còn định gϊếŧ ông đây, chỉ bằng mày ư?” Gã ta đạp vào bàn tay cầm dao của Trình Ngộ, dùng sức nghiền ép, hung tợn nói: “Nếu cái thứ tạp chủng mày đã dám nổi sát tâm với ông đây thì cũng đừng trách ông tuyệt tình với mày. Yên tâm, chờ ông đây chơi mày đủ rồi sẽ bán mày vào chợ đen, đàn ông thích gương mặt này của mày nhiều lắm, đợi ông bán được mày với giá cao thì cũng không uổng công bị mày chọc mù một con mắt...”
Tô Noãn đợi ở nhà rất lâu, mãi đến 10 giờ Trình Ngộ vẫn chưa trở về. Lúc này cô mới sốt ruột, gọi điện thoại, nhưng lại phát hiện Trình Ngộ để điện thoại ở nhà. Cô chợt nhớ tới lúc ăn cơm chiều Trình Ngộ có vẻ là lạ, trong lòng tức khắc trào lên một dự cảm không hay.

“38, 38 38, mau, mau nói cho tôi biết, Trình Ngộ đang ở đâu...”

Tô Noãn cho rằng bản thân chỉ quan tâm vì nhiệm vụ mà thôi, nhưng khi biết Trình Ngộ đang gặp nguy hiểm, cô mới nhận ra bản thân chẳng hề để tâm xem thứ nhiệm vụ chết tiệt này có thành công hay không.

Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại, cô bị triệu hồi, tiếp tục làm người thực vật thôi!

Cô không sợ gì hết!

Chạy thẳng ra ngoài đón xe, cô lòng đầy lạnh lẽo nghe 38 nói.

Gã đàn ông kia là người năm đó đã nhận nuôi Trình Ngộ, có bối cảnh xã hội đen.. Càng quan trọng hơn, gã ta là một tên biếи ŧɦái. Bảy năm trước, gã bị Trình Ngộ chọc mù một con mắt, trong lòng càng biếи ŧɦái hơn, hiện tại không chỉ tính tình bạo ngược, còn thích hành hạ động vật đến chết.
Hơn nữa, gã ta đều ngược đãi đến tình trạng cửu tử nhất sinh, người rơi vào tay gã chưa bao giờ có tiền lệ hoàn hảo trở về. Sở dĩ gã ta nổi danh trong giới xã hội đen là vì gã từng dùng một bông hoa hồng, đâm vào... chỗ phía dưới... của một bé trai.

Trình Ngộ dần dần tỉnh lại, khi mở mắt ra cậu theo bản năng định dụi mắt, nhưng lại phát hiện tay chân đều bị trói lại... Bị trói thành một tư thế khuất nhục, bị cố định vào bốn chân giường.

Cậu đột nhiên hồi phục tinh thần, nháy mắt cậu cho rằng bản thân đã quay về bảy năm trước.

Cùng một hoàn cảnh, cậu dường như vẫn là đứa bé không có sức phản kháng kia.

Cậu liều mạng giãy giụa muốn đứng dậy lại bị xiềng xích giữ chặt, ngoại trừ vặn vẹo, không có cách nào chuyển động cả...