Gì cơ?
Cô vô thức quay đầu, thấy La Tẫn vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt anh dường như thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh không có cảm giác đó với em.”
Tô Noãn trơ mắt nhìn… Chuyện, chuyện chuyện chuyện này… Anh chắc chắn vậy ư?
“38…” Suy nghĩ trong cô bắt đầu dao động.
Vì để có thể trải nghiệm nhiệm vụ một cách tự nhiên nhất, cô rất ít khi chủ động hỏi về giá trị hảo cảm, nhưng hiện tại…
38 ho khan một tiếng xuất hiện: “Sao thế ký chủ?”
“Tôi muốn kiểm tra…” Nói được nửa câu, Tô Noãn lại khóc không ra nước mắt ngậm miệng lại, im lặng che mắt dựa đầu vào ghế ngồi: “Không có gì, tự dưng nhớ anh thôi.”
Tốt nhất không nên xem, cô sợ bản thân sẽ bị đả kích đến mức không có tự tin để làm tiếp nhiệm vụ này.
38 rất do dự: “Cô đang bật “hình thức nhiệm vụ” mà vẫn còn tâm trí nhớ đến tôi hả? Ký chủ à, cô ngày càng giả tạo rồi, nhớ hồi đầu, cô thật thà biết mấy, lúc ấy…”
Tô Noãn cảm thấy ngọn lửa bản thân cố đè nén đang dâng trào: “Biến đi!”
38 lập tức hiểu ra: “Thấy chưa, tôi có nói sai đâu, đồ phụ nữ dối trá!”
Sau khi nói ra lời đả kích cô chắc như đinh đóng cột, La Tẫn dường như hơi áy náy, anh thể hiện vẻ quan tâm hiếm khi thấy với cô: “Mắt em sao thế?”
Tô Noãn khó chịu đáp: “Anh lái xe đi, không cần quan tâm em đâu, em muốn yên tĩnh.”
“Yên Tĩnh… là ai?” La Tẫn chầm chậm hỏi.
“Anh quản em à!” Người nào đó bị đối tượng nhiệm vụ đả kích quyết định bất chấp tất cả. Cô che mắt lại dứt khoát không để tâm đến anh nữa, cũng vì thế mà không thể nhìn thấy lông mày La Tẫn nhíu chặt lại, càng không biết trong lòng anh đang nghĩ: Anh biết ngay cô gái này đứng núi này trông núi nọ mà, vừa rồi còn lừa anh là nói thích anh, bây giờ lại đang nghĩ tới người khác.
Ha ha… May là anh không thích cô gái này!
Tô Noãn không buồn nói, chỉ nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng cô sớm đã xé xác La Tẫn bên cạnh tám trăm lần rồi. Đúng vào lúc này, phía xa xa đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”. Cô mở mắt ra, La Tẫn cũng trầm giọng nói.
“Có chuyện rồi.”
Xa xa phía trước có mấy chiếc xe việt dã, dường như tiếng “rầm” vừa nãy là do mấy chiếc xe này đang tấn công thứ gì đó phía sau.
Đi trước xe việt dã còn có vài chiếc xe con và một chiếc xe bus, tất cả đều đang hướng về phía Tô Noãn. Mấy chiếc xe việt dã rõ ràng đang che chắn những chiếc xe này nên tốc độ đi rất chậm, chúng còn vừa đi vừa tấn công thứ đuổi theo phía sau.
Ngay sau đó, thứ bị chiếc xe việt dã tấn công cũng dần xuất hiện trong tầm mắt hai người. Khi nhìn rõ được thứ đang đuổi theo đó, Tô Noãn và La Tẫn không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt đối phương.
Zombie, ở thế giới này chỉ có thể là zombie, nhưng mà… bọn họ chưa từng gặp con zombie nào như vậy, hoặc có thể nói, bọn họ vốn dĩ chẳng thể tưởng tượng ra được sẽ có con zombie kiểu này.
Nó cao gần ba mét, trông rất giống người khổng lồ xanh trong phim điện ảnh. Cơ thể đã không thể thấy mảng da thịt nào, từng mảng từng mảng như hoá thạch đen sì xấu xí. Thân hình to lớn nhưng tốc độ không hề chậm chạp như đám zombie thông thường, đuổi theo sau mấy chiếc xe quân sự.
Đây là… zombie bị đột biến ư?
Xem chừng có khoảng mười mấy hai mươi con, số lượng cũng không quá nhiều, nhưng do thân hình khổng lồ đáng sợ khiến người ta vừa nhìn thôi đã sợ phát khϊếp.
Tô Noãn và La Tẫn cũng nhanh chóng nhận ra những viên đạn không thể bắn xuyên qua người mấy con zombie đột biến, giống như đang bắn vào những tảng đá vậy. Trừ khi bắn nát đầu nó, không thì cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, nhiều nhất là khiến đám zombie đột biến đó di chuyển chậm hơn một chút mà thôi.
Tô Noãn có thể nhìn ra, mấy chiếc xe quân sự đó dường như không lựa chọn thoát khỏi chúng, nếu họ muốn chạy thì chỉ cần một cú đạp ga là có thể thoát được, nhưng bọn họ lại không làm thế mà cố gắng bắn chết những con zombie đột biến này ở khoảng cách gần nhất, dù cho hy vọng vô cùng nhỏ bé.
Cô thấy rất khâm phục hành động của những người này, tự dưng, cô lại nhớ đến thế giới mà mình vốn thuộc về, nơi có những con người đáng yêu nhất sinh sống.
Có thể bọn họ không sống cùng một thế giới, nhưng lại cùng chung nhiệt huyết. Cho dù biết tính mạng bản thân có thể gặp nguy hiểm, dù thế giới này có hỗn loạn mất trật tự ra sao, bọn họ vẫn giữ vững trách nhiệm của mình, dốc hết sức để bảo vệ mọi người.
Dẫu có hết đạn hay cạn kiệt sức lực đi chăng nữa.
“Chúng ta mau đến giúp họ đi.” Tô Noãn vẫn nhìn về phía mấy chiếc xe quân sự bên kia, nói với La Tẫn.
Do không có kinh nghiệm, cô cũng không biết bản thân có bao nhiêu tự tin để đối phó với đám zombie đột biến đấy, nhưng nếu như rõ ràng biết những người đó có thể sẽ chết còn bọn họ lại mặc kệ quay đầu rời đi, lương tâm cô chắc chắn sẽ không yên.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe đã chuyển hướng thẳng đến phía bên đó.
Lúc hai người vượt qua mấy chiếc xe con và xe bus, những người trong xe không ngừng hét lên: “Quay lại, mau quay lại, không được qua đó…”
Tô Noãn lập tức đáp lại bọn họ: “Cứ đi thẳng về phía trước sẽ có một căn cứ ngục giam, mọi người có thể tìm kiếm sự trợ giúp ở nơi đó.”
Không có nhiều thời gian để trao đổi, hai người đã đến gần mấy chiếc xe việt dã. Thính giác của cô rất tốt, đúng lúc này cô nghe thấy một giọng nam điềm tĩnh đang đưa ra sắp xếp.
“Chúng ta đã dùng hết đạn với xăng rồi, lão Hạ đưa mọi người xuống xe đi bộ rời khỏi đây, tôi sẽ ở lại dùng mấy chiếc xe này nổ chết chúng nó… Mẹ kiếp, tôi không tin là không gϊếŧ được mấy thứ này!”
“Đội trưởng, để tôi ở lại hoàn thành nhiệm vụ cho, anh đưa mọi người rút khỏi đây đi!”
“Cút, ai là đội trưởng hả, chỗ này ai mới có quyền quyết định?”
“Đội trưởng, lúc đoàn trưởng chết đã giao phó anh dẫn dắt chúng tôi, bây giờ anh không được…”
Giọng nam điềm tĩnh đó không hề do dự cắt ngang lời cấp dưới: “Tôi chết rồi thì tiểu đội trưởng Hạ là lớn nhất, sau này mấy người nghe theo anh ấy… Lão Hạ, anh con mẹ nó sau này còn có rất nhiều cơ hội làm liệt sĩ, ở đây tranh với tôi làm khỉ gì!”
Người đàn ông đó chưa nói xong thì phát hiện ra xe của Tô Noãn với La Tẫn, thế là lập tức giơ súng hét lên với bọn họ: “Quay lại, quay lại ngay, con đường này không đi được đâu!”
Lúc này, Tô Noãn cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ.
Quân phục chiến đấu trên người vốn đã rách nát, gương mặt lấm lem, nhưng mỗi người ai cũng có một đôi mắt tỉnh táo sáng ngời. Cho dù bị dồn vào bước đường cùng, họ vẫn đều kiên định, oai hùng như vậy.
“Mấy người làm như vậy không nổ chết chúng được đâu.” Tô Noãn rút thanh đao ra, lấy đà chạy nhanh về phía trước trong con mắt tràn đầy sợ hãi của những quân nhân trên xe, nhảy lên cao, vung dao chém vào cánh tay của một con zombie đột biến gần cô nhất.
Một tiếng “keng” đinh tai vang lên, cô cảm giác bản thân như vừa chém vào một tảng đá vừa to vừa cứng, gan bàn tay hơi tê dại, nhưng đám zombie đột biến đó lại chỉ như hòn đá bị cô chém sứt một miếng mà thôi.
Cô vội vàng lùi về sau, lòng lập tức tràn đầy kinh hãi.
Đúng là cứng chắc như đá mà. Chết tiệt! Sao lại thế này được chứ? Cốt truyện nguyên tác rõ ràng không hề nhắc đến zombie đột biến, chẳng trách… chẳng trách cuối truyện đám người Triệu Dịch Nhiên đều bị gϊếŧ hết. Khi ấy cô còn cảm thấy khó hiểu, bọn họ đều là những tiến hoá giả rất mạnh mà, thật vô lý.
Thì ra lý do là đây!
Cô có sức mạnh nhưng chỉ có thể chặt ra một mảnh như vậy. Đạn có bắn trúng những con zombie đột biến đó thì cũng chỉ giống như bắn vào hòn đá… Cứ thế này thì còn cách nào nữa đâu.
Ngay lúc này, hai mươi con zombie đột biến đó đã đến gần rồi.
“Cô gái à, tôi biết cô là tiến hoá giả, nhưng như cô thấy đấy, mấy thứ này không phải là những thứ mà con người có thể đối phó nổi, trừ phi bây giờ có đạn pháo, không thì… Mấy người mau đi đi, chúng tôi sẽ nghĩ cách.” Người đội trưởng lên tiếng, rõ ràng anh ta đã chuẩn bị cho cái chết của mình.
Đạn pháo… đôi mắt Tô Noãn chợt sáng lên. Cô có mà, nhưng con đường này là con đường cốt cán vô cùng quan trọng. Nếu như bị phá huỷ, không biết sẽ cắt đứt đường sống của bao nhiêu người nữa.
Nhìn đám zombie đột biến càng lúc càng gần, Tô Noãn nhìn xung quanh, nhanh chóng động não. Cùng lúc, La Tẫn đột nhiên lách mình nhẹ nhàng giành lấy thanh đao trong tay cô rồi lao thẳng vào đám zombie đột biến phía trước.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn thấy La Tẫn nghiêm túc ra tay.
Cô biết La Tẫn rất mạnh, nhưng không ngờ rằng anh còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cô… Không lẽ đây là kết quả của sự tra tấn dã man mà anh phải chịu mười mấy năm sao!
Anh không có những chiêu thức được học bài bản như cô. Mỗi động tác của anh đều rất nhanh gọn, đơn giản chỉ là xiên ngang đâm dọc, không hề có sự cầu kỳ hoa mỹ nào, nhưng rõ ràng mỗi chiêu của anh cũng là những chiêu thức gϊếŧ người ác liệt nhất.
Vừa nãy cô cầm thanh đao, mới chỉ kịp khoét một lỗ trên cánh tay con zombie đột biến, nhưng La Tẫn vung đao xuống đã chặt đôi cánh tay của con zombie đó!
Những quân nhân trên xe cũng tỏ ra kinh ngạc…
Tô Noãn vô cùng ngạc nhiên, giây sau mới định thần lại, thì ra La Tẫn đang giúp cô tranh thủ thời gian!
Làm sao anh có thể chắc chắn rằng cô có cách.
Cô vừa không biết phải làm sao lại vừa có cảm giác được tin tưởng, nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị… Phía sau không xa lắm có một dãy toà nhà bị bỏ hoang, cao khoảng năm sáu tầng, rất thích hợp.
Cô quay đầu vội vàng nói với những người trên xe: “Mấy người dẫn đám quái vật qua bên đó đi, tôi sẽ nghĩ cách làm nổ mấy toà nhà đó.”
Người đội trưởng sáng mắt lên: “Cô có thuốc nổ sao?”
Tô Noãn gật đầu!
Cô có thể nhìn ra cho dù trước mắt La Tẫn chống đỡ được, nhưng mỗi lần anh vung dao lên thì đều dùng hết sức, sẽ không thể kéo dài được bao lâu, phải nhanh lên thôi.
Cô cũng không ngờ rằng, La Tẫn sẽ tin cô như thế.
Nhưng Tô Noãn lại không biết suy nghĩ thật sự trong lòng La Tẫn: người phụ nữ đó trong đầu toàn có ý nghĩ xấu xa này, gặp ai thì chơi người đấy, không thể nào không chơi đám zombie đột biến này được!
Nếu cô biết được hình tượng bản thân trong mắt La Tẫn như thế nào thì chắc chắn sẽ không vui như bây giờ đâu!
Ngay sau đó, mấy chiếc xe quân sự hợp tác với cô, La Tẫn cũng vừa ngăn tốc độ của đám zombie đột biến, vừa dẫn chúng đi về phía toà nhà bên đường - nơi Tô Noãn đã chuẩn bị sẵn thuốc nổ mà cô lấy được từ kho vũ khí của Độc Nhãn Long.
Nhìn thấy một đám “người khổng lồ xanh” nhào qua đây, nói không sợ thì chắc chắn là nói dối rồi. Dưới sự chỉ đạo của đội trưởng Triệu, cô nhanh chóng đặt thuốc nổ, cho những chiếc xe dừng ở một nơi nào xa xa, sau đó quay lại giúp La Tẫn.
Bọn họ cần phải làm mồi nhử dẫn đám zombie đột biến đó đến gần toà nhà, sau đó làm châm thuốc nổ. Cho dù không thể nổ chết hết bọn chúng thì cũng có thể chôn chúng ở đó!
Bởi vì sức lực La Tẫn đã cạn kiệt, Tô Noãn ném cho anh hai khẩu súng rồi nhận lại thanh đao của mình từ tay anh. Cả hai dựa lưng vào nhau, vừa ra sức chiến đấu, vừa dẫn đám zombie đột biến đi về phía toà nhà…
Đến vị trí đội trưởng Triệu chỉ định, hai người đột nhiên quay lại, nhanh chóng lao ra ngoài.
Tuy hành động của đám zombie đột biến này không quá cồng kềnh nhưng suy cho cùng cũng không nhanh nhẹn bằng hai người họ. Phía bên kia, đội trưởng Triệu nhìn thấy hai người xông ra ngoài thì đôi mắt sáng lên, nhanh chóng ấn công tắc theo như kế hoạch đã nói trước đó… Ngay sau đó, một tiếng “bùm” đinh tai nhức óc vang lên.
Tô Noãn cảm nhận được rất rõ ràng sức tấn công và sức nóng cực lớn sau lưng mình. Ngay lúc này, cô bỗng nghe thấy giọng nói của 38.
“Ký chủ, đây là cơ hội công lược rất tốt đó, có cần giúp đỡ không?”
Tô Noãn ngơ ngác chưa kịp hiểu ý của 38 là gì thì đột nhiên dưới chân có tiếng bịch. Cô cúi đầu thì nhìn thấy một phần thuốc nổ được đặt trên thanh ngang đã rơi xuống… La Tẫn bên cạnh cô cũng đã nhìn thấy.
Vào lúc này, thời gian như ngưng đọng, từng giây trôi qua cực kì chậm, cũng trong khoảnh khắc này Tô Noãn đã hiểu được ý của 38.
Chẳng kịp chửi chết cái tên lừa đảo kia, hành động của cô đã nhanh hơn suy nghĩ, dường như là theo phản xạ, cô vươn tay đẩy La Tẫn ra bên ngoài… Tiếp đó, trước mắt bùng lên ánh lửa.
Vẻ mặt La Tẫn sau khi bị cô đẩy ra ngoài bỗng thay đổi. Anh nhìn thấy gương mặt lo lắng, cáu gắt đến mức thay đổi của cô, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sức nóng mạnh mẽ và ánh lửa dường như cùng lúc xâm nhập từ đôi mắt vào trong đầu anh… Trước khi mất đi ý thức, anh nhìn thấy người con gái đáng ghét ấy nở nụ cười với mình trong ánh lửa dữ dội.
Xảo quyệt như vậy…
Trong đầu như có luồng điện xẹt qua, La Tẫn bỗng giật mình mở bừng mắt, ánh sáng chói loá như đâm thẳng vào mắt khiến anh vô thức kêu lên một tiếng.
Trong lúc còn mơ hồ, anh nghe thấy tiếng người ngạc nhiên nói: “Cậu tỉnh rồi à!”
Cho đến khi nhìn thấy rõ bộ quân phục rách nát dơ bẩn trước mặt, trí nhớ của anh mới khôi phục, nhanh chóng ngồi dậy thì phát hiện bản thân đang ở trên một chiếc xe buýt.
“Cô ấy đâu?” Anh theo phản xạ hỏi.
Sau đó anh nhìn thấy sắc mặt những người đàn ông mặc quân phục xung quanh đều trở nên thương cảm.
Khoé mắt đội trưởng Triệu hơi phiếm hồng, ông ấy vỗ vai anh.
“Bạn gái cậu… là một cô gái tốt. Cô ấy đã hy sinh bản thân mình để cậu được sống, cậu chớ có nghĩ quẩn nhé, chàng trai trẻ…”
~~ Chương này dài vô đối ạ, dài thế này mình sẽ tăng giá một tí nhé~~