Sang đến kho vũ khí thứ tư cũng là kho vũ khí cuối cùng, Độc Nhãn Long cuối cùng không chịu được nữa.
“Bà cô ơi, rốt cuộc cô muốn thế nào, đây đã là kho cuối cùng rồi. Nếu cô còn chướng mắt nữa thì tôi thật sự hết cách rồi đấy. Cô không được trách tôi đâu!”
“Hết rồi à?” Tô Noãn cầm súng dí vào lưng gã ta.
Sâu trong thâm tâm Độc Nhãn Long rất muốn khóc nhưng lại không khóc nổi: “Thật sự hết rồi, cái mạng nhỏ này của tôi đều đứng trước họng súng của cô rồi, tôi nào dám nói dối chứ.”
Tô Noãn hừ lạnh một tiếng: “Tha mày mày cũng không dám lừa tao. Mở cửa đi, tao chọn bừa hai khẩu.”
Cuối cùng cô cũng chọn được hai khẩu súng trông khá vừa mắt rồi giắt lên eo, rời khỏi nơi đây trước vẻ mặt nhẹ nhõm của Độc Nhãn Long… Độc Nhãn Long một tay run rẩy khoá cửa lại, quay đầu lau mồ hôi.
Cũng chỉ vì hai khẩu súng quèn, có đến nỗi bày ra trận thế lớn thế không, cút con bà nó sớm đi. Nói sớm thì gã đã đưa luôn cho rồi, đâu cần phải gay gắt thế đâu…
Nhưng có lẽ gã ta không biết, mấy căn phòng kho của gã sớm đã bị dọn dẹp sạch sẽ ngay trước lúc gã khoá cửa mấy giây.
Tô Noãn cảm thấy khá hài lòng, còn thầm dự định sau khi rời đi sẽ cuỗm luôn mấy chiếc xe tăng ngoài kia, để xem mấy phần tử cặn bã này lần sau còn dám lấy gì đi uy hϊếp người khác.
“Bà cô ơi, thế thì… chúc cô thượng lộ bình an nhé? Tôi không tiễn nữa?” Độc Nhãn Long ngập ngừng nói.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng khiến sắc mặt Độc Nhãn Long thay đổi. Gã ta nghe thấy đàn em chạy tới báo: “Lão đại, người của Hình Ngộ đến rồi…”
Độc Nhãn Long quay đầu nhìn Tô Noãn. Nhìn thấy gương mặt thảnh thơi không hề có ý định bắt cóc gã ta của cô, gã ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bận thì bận đi, không cần để ý đến tao.” Tô Noãn xua tay: “Tao đã đạt được mục đích rồi, sẽ không gây phiền phức cho mày nữa.”
Độc Nhãn Long nghi ngờ: “Thật không?”
Tô Noãn nhướn mày: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu cần thì chắc tao cũng có thể tặng một món quà hữu nghị?”
Độc Nhãn Long lập tức lắc đầu xua tay: “Không, không, cô muốn làm gì cứ việc tuỳ ý, miễn đừng có không vui một cái là cho tôi ăn đạn đồng…”
Tô Noãn cười híp mắt: “Không có chuyện đó đâu!”
Độc Nhãn Long rời đi. Tô Noãn quay đầu đi tới phòng giam. Vừa đến trước cửa phòng giam, cô nhìn thấy gã đàn ông bị trói trên ghế đang liều mạng di chuyển trên mặt đất muốn thoát khỏi người phụ nữ đã biến thành zombie đang gầm gừ muốn bắt lấy gã.
Tô Noãn thầm than thở một tiếng, cầm súng tiến lên phía trước đánh chết con zombie, một tay cô lôi tên đàn ông bị người ta đánh thành đầu heo dậy.
“Đi đi, Hình lão đại nhà anh bảo tôi đến cứu anh!”
Không biết tiếng súng và tiếng hét trong căn cứ quân sự kéo dài bao lâu. Độc Nhãn Long vốn định bắt Cao Viễn đi uy hϊếp Hình Ngộ nhưng lại không biết Cao Viễn sớm đã biến đâu mất tiêu rồi. Lúc sau gã ta cho người đến nhà kho lấy hoả lực, nhưng khi người của gã mở cửa nhà kho thấy bên trong trống rỗng thì đứng ngẩn ra như những kẻ ngốc.
Bản thân Hình Ngộ cũng hoàn toàn không ngờ tới, người của Độc Nhãn Long ban đầu còn khí thế hung hăng sao bỗng dưng lại như quân thất trận. Tốc độ bại trận nhanh đến mức anh ta còn tưởng đó là cái bẫy. Lúc sau nhận ra Độc Nhãn Long đã thật sự thất bại, anh ta mới dẫn theo người vào chiếm căn cứ của Độc Nhãn Long. Mà Độc Nhãn Long lúc này đã bị đạn lạc bắn chết rồi. Tiếp sau đó, anh ta nhìn thấy bốn kho vũ khí trống rỗng.
Lặng lẽ đứng trước cửa nhà kho vũ khí trống rỗng hồi lâu, Hình Ngộ nâng chiếc kính gọng vàng, tao nhã thốt lên một chữ: Đệt!
Cuối cùng anh ta cũng biết vì sao người của Độc Nhãn Long lại đột nhiên biến thành mấy thằng vô dụng, nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không ra tại sao những căn nhà kho này lại có thể bị dọn sạch như thế.
Rõ ràng, ngay cả bản thân Độc Nhãn Long cũng không biết chuyện này, nếu không ban đầu gã ta cũng sẽ không ngừng nã đạn như mấy thằng phá của.
Không biết vì sao, trong lòng anh ta lại có một linh cảm mãnh liệt rằng… chuyện này có liên quan đến người phụ nữ đó.