Giọng của Triệu Phàn rất lớn, lời nói vừa dứt, những người ở trong các lều trại xung quanh nhà anh ta đều nhìn về bên này, ánh mắt chết lặng, rõ ràng họ đã quen với thói ngang ngược của Triệu Phàn.
Đại Hùng căn bản không thèm quan tâm đến anh ta, Dương Chiêu nhướng mày nở nụ cười như có như không, anh ta đưa tay cầm cột chống lều lên, thuận tay ném ra, trực tiếp cắm sâu vào trong đất hơn một thước (0,3m), chính xác mà mạnh mẽ... Ánh mắt những người đó lập tức thay đổi, Triệu Phàn cũng sững sờ, ngay sau đó anh ta cười nhạt khinh thường nói.
"Tôi bảo sao, hóa ra là có một tiến hóa giả."
Đúng lúc này, mẹ của Triệu Dịch Nhiên, Dương Hồng dùng tay đẩy con trai mình ra, nhìn nhóm Tô Noãn cười khinh, giọng bà ta the thé: "Tiến hóa giả thì thế nào, ai mà không biết giữa các tiến hóa giả cũng phân chia mạnh yếu, Dịch Nhiên nhà chúng ta mạnh hơn so với tiến hóa giả khác rất nhiều, Trì Thành lại càng mạnh hơn, đừng nâng cao chí khí của người khác.*"
*Có câu: Đừng vội nâng cao chí khí người khác mà hạ thấp uy phong của mình.
Nói xong lại đẩy Triệu Phàn một cái: "Đến giờ thu đồ ăn rồi."
Bên này, mấy người Đại Hùng nhanh chóng dựng xong lều, nhường mấy người tuần tra đi vào tranh thủ thời gian ngủ bù trước, những người còn lại thì chuẩn bị ăn uống ở bên ngoài.
Phụ nữ phụ trách nấu cơm, Tiểu Mễ ở trên xe chăm sóc La Thành, Lưu Nhã lấy chiếc nồi ra để nấu nước chuẩn bị pha sữa bột cho mấy đứa bé.
Mà bên kia, Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành đang tuần tra xung quanh doanh trại, trong khi đó Triệu Phàn cầm một cái túi to ra, lười biếng ngồi ở trước cửa lều nhà anh ta.
Tiếp theo, Tô Noãn nhìn thấy những người ở trong lều trại quanh nhà họ Triệu, mỗi nhà sẽ cử ra một người mang một phần trong chỗ thức ăn ít ỏi còn lại của nhà mình đi đến thả vào trong túi của Triệu Phàn.
Từ nhà này đến nhà khác, không sót một ai, nhà này một miếng bánh bích quy, nhà kia mấy hạt đậu phộng... Dù sao cũng đều là một phần trong khẩu phần lương thực cứu mạng của mỗi nhà.
Mới đầu Tô Noãn còn thấy khó hiểu, nhưng không lâu sau đã biết được nguyên nhân từ câu chuyện mà mấy người bên kia nhỏ giọng bàn tán: Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành cung cấp che chở cho họ, và đổi lại, họ phải lấy một phần thức ăn của nhà mình ra xem như tặng lại.
Triệu Phàn cà lơ phất phơ ngồi ở chỗ đó cầm túi, giống như địa chủ thu tiền mướn, trông thấy có vài người không tình nguyện, anh ta còn rầm rì dạy dỗ: "Mấy người đừng có vong ân phụ nghĩa, thói đời bây giờ, còn ai nguyện ý che chở các người, đây là chuyện tốt cho mấy người đấy. Dịch Nhiên nhà tôi vì bảo vệ cho mấy người nên không thể ra ngoài tìm thức ăn, các ngươi đương nhiên phải phụ trách cung cấp thức ăn cho chúng tôi, nếu không thì mấy người đang khinh thường nó không có bản lĩnh tìm được thức ăn về chắc?"
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ Dương Hồng đẩy từ phía sau: "Nói nhiều với họ làm gì, không thấy A Triết nhà ta đang nhìn chằm chằm vào cây kẹo mυ"ŧ trong tay tên nhóc quỷ nhà kia à... Bảo họ giao cây kẹo mυ"ŧ ra là được, không cần đồ ăn nữa."
Dương Hồng khoát tay một bộ dáng ban ơn, sau đó Tô Noãn thấy sau khi Triệu Phàn ra hiệu, người mẹ trong một nhà ba người đó có chút không đành lòng, lừa gạt lấy kẹo mυ"ŧ trong tay đứa trẻ, nhịn nước mắt giao cho Triệu Phàn.
Con trai của Triệu Phàn, A Triết rúc vào trong ngực bà nội xé vỏ giấy gói kẹo ra mυ"ŧ kẹo chụt chụt, đắc ý nhìn đứa bé bị giật kẹo mυ"ŧ đang không kìm được nước mắt nức nở.
Mẹ đứa bé ôm con vào lòng và nhỏ giọng dỗ dành.
Cây kẹo mυ"ŧ thật ra đã được đứa bé đó cầm trong tay gần mười ngày, đối với đứa trẻ mà nói, đó là một loại an ủi và niệm tưởng.
Nhưng không có cách nào, thế giới này đã thành như vậy, tính mạng và tôn nghiêm cũng không thể bảo đảm, thì làm sao có thể chăm lo cho tâm trạng của một đứa bé.
Tô Noãn lười biếng thu hồi ánh mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng.